Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 282: Nước cạn vương bát nhiều (1)

Trở lại phía sau quầy bar, Châu Trạch tự rót cho mình một ly nước, mới vừa uống được hai ngụm đã thấy lão đạo trở về.
- Dán rồi à?
- Đã dán rồi, ông chủ.
Lão đạo gãi gãi đầu, lại hỏi: - Ông chủ, vì sao phía sau xe bọn họ lại có nhiều vòng hoa như vậy?
Hơn nữa đó còn không phải vòng hoa thật, nếu lão không bôi nước mắt trâu lên sẽ chẳng thể nhìn thấy.
Người Trung Quốc đều biết, vòng hoa chính là thứ chết người dùng, đối với người sống nó chính là điềm xấu, phía sau xe bỗng nhiên có nhiều thêm mấy món đồ chơi này, nhất định là không tốt.
Cũng bởi vậy, tuy nói hai tên giữ trật tự đô thị trẻ tuổi kia thiếu chút nữa khiến mình bị ông chủ khiển trách, nhưng người ta cũng chỉ có ý tốt, lão đạo vẫn cam tâm tình nguyện cống hiến lá bùa bản thân mình cất giấu trong đũng quần.
- Nếu bị người ta nhổ nước bọt sau lưng nhiều cũng sẽ có.
Châu Trạch cười cười không để ý, muốn gọi Bạch Oanh Oanh pha trà cho mình, thế nhưng chợt mới tới Oanh Oanh còn đang huyết chiến bên tiệm cà phê Internet.
- Pha ấm trà giúp tôi.
- Ôi, được rồi.
Lão đạo cũng có thể tính là người tay chân nhanh nhẹn, pha trà cũng rất ra dáng, thực ra lão có hiểu biết khá sâu rộng, cũng giỏi học tập. Trước đây Châu Trạch đã thấy lão đạo điều chế rượu cocktail cho khách khi Hứa Thanh Lãng không có ở đây.
- Ông chủ, cái gì gọi là bị người mắng nhiều?
- Mỗi khi người ta nhìn thấy xe giữ gìn trật tự đô thị lại âm thầm chửi sau lưng, gì mà 'chết sớm siêu sinh sớm'.
- Dần dần, vòng hoa cũng nhiều hơn.
- Nguyền rủa?
- Xem như thế đi.
- Nhưng hai thanh niên giữ trật tự đô thị này cũng không tệ lắm mà.
- Người thầy giáo nhảy lầu tự sát kia cũng không tệ.
- Ách... Cái này...
- Yên tâm đi, vòng hoa kia không thể đánh chết người được, nhiều lắm cũng chỉ khiến vận thế của người đó yếu hơn một chút mà thôi. Sau khi lão dán lá bùa kia lên, hẳn sẽ không còn vấn đề gì nữa.
- Aiz, bần đạo thầm thấy ủy khuất thay hai đứa nhỏ kia, dựa vào cái gì mà người giữ trật tự đô thị phải mang tiếng ác?
- Bởi vì phần lớn người đã có cuộc sống sung sướng rồi nhưng vẫn không hài lòng, vẫn thích chửi má nó.
- Nếu khi bọn họ đi bộ hay đi xe trên đường, bị quán nhỏ chắn giữa đường, bọn họ lại chửi mắng.
- Nhìn thấy video đội giữ trật tự đô thị 'đánh' người, 'bắt nạt' người bán hàng rong trên web, bọn họ cũng muốn mắng.
- Aiz, miệng đời thật đáng sợ, miệng đời thật đáng sợ.
- Ông chủ, trà pha xong rồi.
Lão đạo bưng nước trà tới, còn nghiêm trang cầm lấy khăn lau bắt đầu đông lau lau tây sờ sờ một lần nữa. Cho dù tiệm sách đã được Deadpool quét dọn tới vô cùng sạch sẽ, thế nhưng lão đạo đang chột dạ, lão rất sợ Châu Trạch sẽ lấy chuyện "con trai" lúc trước ra phát tác.
Ông chủ Châu nằm xuống ghế sa lon, mới vừa nằm xuống, Hứa Thanh Lãng đã đi từ trên tầng xuống.
- Trưa nay anh ăn ở bên ngoài à?"
Lời của Hứa Thanh Lãng có chút ý hưng sư vấn tội.
- Ừm.
- Ha ha.
Lão đạo thức thời mà đi xa một chút.
- Lão Châu, ra ngoài với tôi một chuyến, cũng tiện giúp tôi một việc. - Hứa Thanh Lãng nói với Châu Trạch.
Châu Trạch hơi bất đắc dĩ mở mắt ra, nhìn Hứa Thanh Lãng đã thay một bộ quần áo già dặn đứng đắn, anh do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.
Với tư cách là bạn bè, nếu người ta đã mở miệng, đúng là mình không thể cự tuyệt thẳng thừng được. Đặc biệt là hiện tại mình còn đang nằm trên ghế sa lon, một bộ dạng chẳng bận chuyện gì cả.
Muốn kiếm cớ để qua loa tắc trách một chút cũng không được.
Hơn nữa, dù thế nào thì cho tới nay, lão Hứa cũng có thể tính là đã giúp Châu Trạch rất nhiều việc.
Hứa Thanh Lãng lái xe, Châu Trạch ngồi ở vị trí kế bên tài xế.
Lão Hứa đang lái xe đi về phía Hải Thành, ngược lại cũng không xa, trừ phi Thông Thành xảy ra tai nạn giao thông nếu không đường sẽ không bị kẹt, đoán chừng chỉ cần lái xe không quá một giờ là đã tới nơi.
- Chuyện chính là như vậy, vấn đề gặp phải khi dời phần mộ lần trước, hiện tại đã bắt đầu lên men.
Hứa Thanh Lãng vừa lái xe vừa nói chuyện đã trải qua cho Châu Trạch.
Chuyện này Châu Trạch có biết. Trước đây Hứa Thanh Lãng đã từng rời khỏi phòng đọc sách về với ông bà không chỉ một lần, chính là bận rộn chuyện dời mộ phần này. Tuy nói trong mắt Châu Trạch và tiểu loli, trình độ Huyền thuật của Hứa Thanh Lãng chỉ là nửa vời, nhưng trình độ của cậu ta lại cao hơn mấy đạo sĩ tha phương hay mấy tiên sinh chuyên lo việc tang lễ ở nông thôn rất nhiều.
Cho nên chuyện dời mộ phần cũng do Hứa Thanh Lãng đích thân chủ trì.
Cậu ta đo lường tính toán phương vị và thời gian, mọi thứ đều được làm từng bước từng bước, nhưng vấn đề vẫn xảy ra.
Đầu tiên là khi phần mộ tổ tiên ra khỏi nước. Dựa theo những lời Hứa Thanh Lãng nói, dường như ôn tuyền trong lòng đất phun trào, nước kia còn bốc khói trắng, nóng hổi.
Sau đó khi bắt đầu đào, lại gặp màn sụp đổ không hiểu vì sao. Mặc dù không tạo thành tai nạn chết người, nhưng lại khiến đám thôn dân có trách nhiệm dời mộ sợ tới quá đỗi.
Đến cuối cùng thật sự không còn biện pháp nào nữa, chỉ có thể khai quật cứu hộ (1), đào lên được một đống xương trắng… Có xương cốt lẫn trong bùn đất, có thể là vì quan tài được chôn xuống đất quá lâu rồi, cho nên tự mục nát, xương rơi ra ngoài. Cũng có thể là vì người dân thời đó rất nghèo, khi hạ táng đôi khi ngay cả quan tài cũng không có, trực tiếp bọc một tấm chiếu lại là xong.
Trừ những thứ này ra thì thời gian trên bia mộ vẫn còn nguyên. Phần lớn xương trắng còn lại rốt cuộc là tổ tông nhà ai hay nhà mình… đều không cách nào phân rõ. Dù sao thì phần lớn người trong thôn đều có cùng họ, cũng không sao cả, đưa hết đám xương cốt ấy tới một vị trí khác, chôn tập thể.
Về phần trong phần mộ cũ liệu có còn thi hài của tổ tiên chưa được dời đi không, cũng không có người nào tốn công đi tìm. Thêm nữa độ khó khi tìm thật sự quá lớn, đương nhiên chúng ta không thể gọi máy đào tới đào phần đất chỗ này lên tìm kiếm một lượt, đúng không?
Nhưng ngay sau đó, chuyện kỳ quái bắt đầu xảy ra. Trong thôn bắt đầu mất đồ, hơn nữa gia súc một ít người nuôi trong nhà cũng bắt đầu chết bất đắc kỳ tử một cách không giải thích được. Còn có người nằm mơ thấy ông cố bà nội nhà mình tới khóc lóc kể lể… Nói chung, nói trong thôn loạn tới mức gà chó không yên thì có chút khoa trương, nhưng ít ra cũng trông gà hoá cuốc.
Hứa Thanh Lãng nghĩ biện pháp giải quyết, nhưng đều không làm nên chuyện gì, chỉ có thể mời Châu Trạch tới hỗ trợ.
Khi đến thôn của Hứa Thanh Lãng đã hơn ba giờ chiều, tuy nói là thôn nhưng từng nhà gần như đều là tiểu dương lâu hai tầng. Bên ngoài cách đó không xa là đại công đường. Đường trong thôn đều được lát xi măng, trong bãi xe nhà không ít người còn có xe tốt.
Vùng nông thôn bên phía Giang Tô, Chiết Giang, Thượng Hải và nông thôn địa khu Tây Nam có khác biệt rất lớn. Một là vì kinh tế địa phương phát triển, hai là vì hoàn cảnh địa lý, hoàn cảnh phát triển của nơi này đơn giản dễ dàng hơn phía địa khu Tây Nam nhiều lắm.
Hứa Thanh Lãng dừng xe ở bờ ruộng cạnh đường xi măng, cậu ta rất dứt khoát, cũng không nói với ông bà chuyện mình đưa Châu Trạch đi gặp trưởng bối thân thích… Cậu ta trực tiếp dẫn theo Châu Trạch đi lên mộ phần.
Khu vực phần mộ của lão tổ đã mọc đầy cỏ dại, có vẻ rất tịch liêu.
- Dời phần mộ là vì nhà nước trưng thu đất. Ở đây sẽ có tuyến đường sắt cao tốc đi qua nơi này. Mặc dù trước đây người trong thôn không đồng ý lắm, thế nhưng sau khi họ thu được một số khoản bồi thường, mọi người đều đã đồng ý.
Hứa Thanh Lãng ngồi xổm bên bờ ruộng, châm một điếu thuốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận