Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1014: Chuyển biến (2)

Đụng vào rồi.
Thân xe lay động một cái.
Trên chiếc xe Audi ở trước mặt, lúc này có ba người đàn ông đi xuống, một người trong đó cởi bỏ chiếc áo khoác mũ lông, bên trong chỉ mặc một cái áo tay ngắn, có thể nhìn thấy hình xăm màu xanh của anh ta một cách rõ ràng.
- Mắt mày mù à, à, mẹ mày, không biết lái xe thì cút vào trong bụng con mẹ mày đi, đi ra ngoài giỡ chơi gì chứ!
- Định mệnh, có biết lái xe hay không chứ!
- Lái thế nào đó, cháu trai!
Người bình thường gặp phải loại tình huống này, đại khái là sẽ bị dọa đến mức ngồi yên trong xe không dám di xuống, hoặc là sau khi đi xuống thì trực tiếp nhận lỗi, cho dù lỗi đó không phải là lỗi của mình.
Châu Trạch chẳng qua chỉ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lặng lẽ tháo dây an toàn ra.
Đồng thời nói với luật sư An:
- Câu nói vừa rồi của anh rất có đạo lý, lúc tâm trạng không tốt, đúng là cần tìm một đường tắt phát tiết một chút.
- Ha ha, đúng không, ông chủ, cho nên có lúc, tôi thực sự cảm thấy, lão thiên để cho đám côn đồ lưu manh này tồn tại, chính là giữ lại cho loại người như chúng ta tùy lúc mà dùng như vậy, bọn họ cũng không dễ dàng, ha ha.
Luật sư An cũng vừa cười một bên thảo mở dây an toàn, tiếp tục nói:
- Đúng rồi, ông chủ, có muốn tôi đi xuống trước giả vờ như bị bọn họ dọa một chút hay không, lại bị mắng một hồi, hoặc là lại đánh cho tôi mấy đấm, cầu xin tha thứ mấy câu.
- Để chuẩn bị cho màn chào sân của anh?
...
Cuộc sống.
Có thể không có chút kích thích nào.
Thậm chí.
Có thể yên ả như một vũng nước đọng.
Giống như là một con cá mặn, nằm phơi nắng ở trên sân, đôi mắt thâm thúy, giống như đã hình thành một loại cộng hưởng với vũ trụ mênh mông rồi vậy.
Nhưng dù sao thỉnh thoảng bạn cũng phải xoay người, cho thêm một chút muối ăn, đổi mặt khác mà tiếp tục phơi thêm một chút.
Con người cũng cần yên lặng và chiêm nghiệm.
Không vì điều gì khác.
Chỉ là để tự mình nói với mình.
Ồ.
Tôi còn sống nha…
Đẩy cửa xe ra.
Xuống xe.
Người đàn ông trung niên trên người mang theo đầy dấu xăm trổ nhìn qua, nhìn chằm chằm Châu Trạch.
Ngón tay vươn ra.
Chỉ còn thiếu chỉ vào trán Châu Trạch.
Hét ầm lên:
- Mắt mù rồi à, không biết lái xe thì quay về bú sữa mẹ của mày đi!
Ở trong cái xã hội này, loại người như vậy thường rất phổ biến, cũng không phải sơn cùng thủy tận xuất điêu dân gì đó, mà là bởi vì ở những nơi văn minh kinh tế phát triển càng tốt, loại người như vậy, mới càng có thể liều mạng không kiêng kị bất kì thứ gì.
Lúc trước Châu Trạch đã từng có một người đồng nghiệp đến từ vùng xa xôi, anh ấy đã từng nói, ở quê nhà của anh ấy, cho dù là đại ca đứng đầu các tụ điểm giải trí, cũng sẽ mang chút khách khí, bởi vì nơi đó của bọn họ thực sự có loại nhị lăng tử* như vậy. (có giải thích ở trước, phương ngữ phương bắc, đại khái chỉ những người sừng sỏ,cứng đầu, hành xử bất chấp hậu quả)
Có thể bạn ỷ vào việc miệng tiện mắng một người mấy câu, chờ đến lúc bạn vào nhà vệ sinh, người ta sẽ cầm dao xông vào, chơi đùa với bạn thành bộ dạng "thất phu nhất nộ, huyết tiên ngũ bộ"*.
(thất phu: thường chỉ người lỗ mãng, câu này mang nghĩa đen là chọc cho người nổi giận, máu văng tung tóe)
Ngược lại, ở trong thành phố, mọi người giống như là dê con đã bị thuần phục, hiểu được cách im hơi lặng tiếng, hiểu được phải khuất phục.
Chỉ tiếc.
Người trước mắt này.
Hôm nay anh ta đã tìm nhầm người.
Cho dù là cảnh sát giao thông ở đây.
Chuyện này.
Toàn bộ cũng là trách nhiệm của anh ta.
Mà anh ta la hét, cùng với để lộ ra đống hình xăm gớm ghiếc kia.
Cũng không đưa đến được một chút tác dụng uy hiếp nào.
Châu Trạch đưa tay.
Bắt được cổ của đối phương.
Sau đó.
Trực tiếp đập về phía mui xe ở phía trước!
- Ầm!
Thân xe chấn động.
Tiếng vang chói tai.
Máu tươi.
Lúc này cũng đã chảy ra.
Tên xăm hình có chút choáng váng, một là do bị đập, hai là do loại hành động không nói hai lời không mắng nhau với bạn, cũng không truy cứu trách nhiệm với bạn mà chỉ đập cho lộn vòng mà thôi.
Chó cắn người sẽ không sủa.
Chân lý này.
Cũng thích hợp với vòng lưu manh.
- Mày…
- Ầm!
Lại bị đập thêm một cái,
- Tao…
- Ầm!
Ba cú liên tục.
Tên xăm mình ủ rũ ngã xuống.
Máu chảy ồ ạt.
Trên đầu, trên mặt, tất cả đều là màu đỏ, bản thân mở cửa hàng nhiên liệu, chính mình tự trải nghiệm trước, tuyệt đối không pha chế thêm bất kì chất phụ gia gì.
Châu Trạch đi về phía người còn lại.
Cơ thể người kia bỗng nhiên run lên một cái, giống như là anh ta bị giật mình vậy, thậm chí anh ta còn có cảm giác không biết có phải mình đã gặp quân nhân hay không.
Nhưng anh ta vẫn theo bản năng mò vào trong túi, lấy ra một con dao.
Không tính vào mục vũ khí bị quản chế.
Nhiều nhất coi là một con dao gọt trái cây.
Phủi phủi không khí ở trước mặt mấy cái.
Phô trương thanh thế đến độ cực kì rõ ràng.
Tay của Châu Trạch so tốc độ với dao của anh ta.
Thậm chí căn bản là không có suy nghĩ đi chơi cái trò lừa bịp tay không đoạt dao găm gì đó.
Trực tiếp một quyền đập trúng lồng ngực của anh ta:
- Ọe…
Dao trong tay người đàn ông rơi xuống.
Cả người đều cong lại không ngừng nôn khan.
Châu Trạch đạp một cước tới,
- Ầm!
Người đàn ông bị đạp lộn mèo ở trên lối đi bộ.
Ngay sau đó.
Lại là một cước của Châu Trạch đạp tới.
- Ầm!
Kết thúc hoành tráng.
Giống như là mấy đứa trẻ con ở trên đường tan học về nhà bắt chước tư thế đá bóng của CR7 trong TV mà đá ống lon vậy.
Người đàn ông bị đạp bay lên, đụng vào trên xe Audi nhà mình, sau đó lăn xuống.
Còn lại một người.
Người cuối cùng xoay người liền muốn bỏ chạy.
Anh ta cảm giác đây không phải là cái loại trò chơi mà anh ta đã quen chơi đùa trong quá khứ kia.
Anh ta rất hoảng loạn.
- Ầm!
Một cái tát của luật sư An giáng tới.
Người kia bắt đầu xoay ngay tại chỗ.
Sau đó luật sư An tăng thêm một cước.
- Ầm!
Người kia bị đạp lộn mèo trên đất.
Luật sư An tiến lên.
Lại là một trận đạp tàn nhẫn.
Được một lúc.
Tạm nghỉ.
Hít thở sâu.
Hô.
Quá lâu không vận động, thân thể có chút hơi yếu nha.
Ba người đàn ông bộ dáng cực kỳ thê thảm nằm ở trên mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận