Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1115: Cùng ăn! (1)

Lão Trương được Oanh Oanh đỡ dậy, chẳng qua là hiện tại anh ấy còn đang co quắp, nhìn qua, có vẻ như rất khó khôi phục trong thời gian ngắn.
Deadpool đi tới, giang tay ra đặt ở trước mặt của lão Trương, một gốc cây dây leo màu tím từ trong lòng lòng bàn tay Deadpool mọc dài ra, cuối cùng phân nhánh ra rất nhiều cành lá nhỏ bé, chia ra tiến vào bên trong miệng mũi của lão Trương.
Trong không khí.
Rất nhanh có một mùi hương thanh mát nhàn nhạt lan tỏa, có chút giống với mùi thơm của bạc hà.
Ngay sau đó.
Cơn cơ giật của lão Trương đã dịu lại.
Chậm rãi mở mắt ra, trong mắt, tràn đầy vẻ mê mang và mệt mỏi.
Deadpool thu hồi cành lá lại, khẽ mỉm cười.
- Ha ha, thật sự có hiệu quả đấy.
Luật sư An thấy vậy thì rất vui vẻ.
- Sau này tôi cũng không cần hâm mộ lão chó già Phùng Tứ kia có Thúy Hoa nữa rồi.
Deadpool lại đi tới thằng bé trai trước mặt, nhìn qua những vết đen trên người thằng bé trai một chút, Deadpool duỗi tay vuốt qua cơ thể thằng bé trai một phen, từng giọt chất lỏng màu xanh nhỏ giọt chảy ra ngoài.
- Hừ…
Thằng bé trai phát ra một tiếng than nhẹ.
Cảm giác này, cực kì thoải mái.
- Ngay cả cương thi cũng có thể trị liệu được sao?
Luật sư An sửng sốt một chút.
- Dịch này là của Tu La hoa, vốn là do sát khí ngưng tụ mà thành, vừa đúng lúc có thể bù đắp cho bổn nguyên của cương thi.
- Tôi đã từng nghe nói qua tên của loài hoa này, nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy.
- Nhờ ơn anh ban tặng, Phong Ấn Chi Địa ở cực tây, khắp đồi núi đồng bằng đều có loài hoa này.
Trong giọng nói, có sự oán niệm rất sâu.
Bên này ai thu dọn đồ đạc thì đang thu dọn, ai cần trị liệu thì đang chữa trị, cần nghỉ ngơi thì đang nghỉ ngơi, mà ở bên kia, ông chủ Châu thì đang ngồi xếp bằng dưới đất, ở trước mặt anh, luồng sáng màu xanh kia đang toát ra ánh sáng nhu hòa.
Chẳng qua là rất nhanh.
Một gương mặt heo xuất hiện ở bên trong luồng sáng.
Lộ ra vẻ mặt oán độc.
Gằn giọng nói:
- Anh có biết cái giá phải trả khi đắc tội tôi là gì hay không?
Châu Trạch thờ ơ lắc đầu một cái, không phải là anh không biết, mà là khinh thường chuyện phải biết.
Giống như việc mỗi lần bạn ăn thịt kho, trước đó còn phải cố ý đi qua hỏi thăm suy nghĩ của heo nữa sao?
Châu Trạch há miệng ra.
Đưa tay.
Đầu móng tay câu lấy luồng sáng kia.
Đưa vào trong miệng của mình.
- Ha ha ha ha, anh muốn nuốt tôi? Anh điên rồi sao!
Châu Trạch không hề bị lay động, tiếp tục nhét vào trong miệng của mình.
Mùi vị giống như là kẹo bông gòn.
Nhìn như rất lớn.
Nhưng nhét một lúc.
Cũng nhét vào xong rồi.
Không có mùi vị nào khác nữa, ngược lại sau khi ăn hết thì mồm miệng nhẹ nhàng khoan khoái, cũng không khác với dùng nước súc miệng lắm.
- Giỏi lắm, anh nuốt tôi, tôi lập tức đoạt xá anh!
Đây là câu nói cuối cùng mà Hào Trư để lại.
Châu Trạch mút ngón trỏ của mình một chút.
- Chụt.
Khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười.
Được nha.
Chờ mày đoạt xá.
Đứng lên.
Châu Trạch duỗi người.
Lúc này Oanh Oanh đi tới, hỏi:
- Ông chủ, anh không có chuyện gì chứ?
- Có chuyện.
- Sao?
- Ngồi xổm đến mức chân có chút tê rồi.
Xem cuộc vui cũng rất mệt mỏi nha.
Nhưng kết quả vẫn tốt, tiệm sách, đều là do anh giống như Grandet* vậy, đi nhặt từng người một, từng con yêu một, từng con quỷ một từ bên ngoài, vơ vét về thành tài sản của mình.
(Grandet: lão hà tiện, nhân vật trong tiểu thuyết Eugénie Grandet của Honoré de Balzac . Lão Grandet là một nhà tư sản nổi tiếng vì nhiều lẽ: sự giàu có, sự khôn ngoan và đặc biệt là vô cùng hà tiện)
Honoré de Balzac
Bây giờ cái phần lực lượng này đã lớn mạnh và tập hợp đầy đủ để có thể phát huy tác dụng rồi.
Anh, rất yên tâm rất vui vẻ.
Có thể tiếp tục làm Cá Mặn rồi.
Kêu một tiếng.
Bố già Cá Mặn.
Hoặc gọi là.
Cá Mặn Bố già.
- Oanh Oanh, cô không bị sao… chứ!
Châu Trạch kêu một tiếng.
Thân thể chợt nghiêng về trước, ngã vào trong ngực Oanh Oanh.
- Ông chủ? Ông chủ? Ông chủ anh không sao chứ?
Oanh Oanh chỉ cảm giác cơ thể của ông chủ nhà mình bắt đầu càng ngày càng lạnh, lạnh đến mức ngay cả một con cương thi như cô ấy cũng có chút không chịu nổi.
Nhưng Oanh Oanh vẫn cắn răng đỡ lấy Châu Trạch, hô:
- Tôi đi tìm một chỗ yên tĩnh cho ông chủ!
Luật sư An lập tức hô:
- Đừng thu dọn nữa, nhanh chóng hộ pháp!
Lúc này Canh Thần hơi nghi hoặc một chút nói:
- Thật sự trực tiếp nuốt luôn rồi?
- Một kẻ nhà quê như anh, còn nhiều chuyện chưa từng thấy lắm.
- Ha ha.
- Đừng có cười mỉa.
- Anh có tin hay không, nếu như một ngày nào đó tôi không vừa mắt anh, sẽ đi vào đây tranh sủng với anh.
- Ha ha ha ha, trò cười, tôi sẽ sợ sao? Tính khí thúi như anh, có thể thiểm như tôi sao?
- … - Canh Thần.
Do dự một chút, Canh Thần tiếp tục nói:
- Đợi tôi sắp xếp cơ thể lần nữa, tôi có thể so với anh một chút.
- Đó là do hiệu quả của việc anh bị tước đoạt văn tự xuất thân vẫn chưa hoàn toàn biểu hiện ra hết.
- Chỉ cần thuật con rối, tôi có thể chơi chết anh.
- Được nha, vậy anh có thể đánh được anh bạn họ Trương mới vừa lên cơn giật kinh phong ở chỗ này của chúng tôi không?
- Không phải là tôi đang thổi phồng.
- Tiệm sách của chúng tôi.
- Tùy tiện kéo một bệnh nhân lên cơn động kinh ra, cũng có thể đập nổ anh!
- … - Canh Thần.
- Cứ thành thành thật thật đi làm cái trung thần của âm ti của anh đi, biểu hiện tốt, tôi còn có thể kết một thiện duyên, biểu hiện không tốt, ha ha, anh biết kết quả rồi đó.
- Anh nghĩ rằng tôi sẽ chịu sự uy hiếp của anh sao?
- Vậy anh cho rằng sau khi kết thúc chuyện này tôi sẽ để cho cho anh còn sống mà trở về âm ti sao?
Mọi chuyện.
Đều đã nói ra hết rồi.
Tất cả mọi người đều không che che giấu giấu.
Canh Thần không nói gì, không mắng luật sư An qua sông chặt cầu gì gì đó, lộ ra vẻ rất bình tĩnh.
Luật sư An chỉ cười lạnh nói:
- Cho nên tôi thích làm bạn với anh, biết rõ sẽ bị qua sông đoạn cầu, lại vẫn sẽ còn giúp chúng tôi đi từng bước từng bước một tìm bắt Hào Trư đó, vì sự thái bình của nhân gian, vì sự an toàn của chúng sinh, anh tình nguyện hy sinh chính bản thân mình.
- Loại bạn tốt như thế này, thật sự là càng nhiều càng tốt.
Canh Thần tiếp tục yên lặng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận