Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 806: Bí mật năm đó (1)

- Ừm, không tin.
Trên mặt bà chủ lộ ra nụ cười khổ.
Sau đó bắt đầu cởi bỏ quần áo của mình.
Oanh Oanh ở bên cạnh nheo mắt lại.
Cái quỷ gì!
Châu Trạch lại giơ tay sờ cằm, không nói gì.
Luật sư An mang theo bé trai đi nội thành Dong Thành tìm manh mối, anh không đi, bởi vì anh rõ ràng, bên chỗ Dong Thành khó tìm được quỷ sai đủ già.
Tối hôm qua anh không nghĩ tới vấn đề này, sáng hôm sau mới nhớ ra.
Trước khi vị người mù Thượng Hải kia rời khỏi Dong Thành, trong tiệm ngầm của ông ta đã giết nhóm quỷ sai trong tiểu loli đến “Thây ngang khắp đồng”, không nói khu vực quanh đó, ít nhất thế lực quỷ sai cũ ở Dong Thành cơ bản đã bị quét một lần.
Bà chủ chỉ cởi áo khoác, sau đó lại lấy một chiếc áo khoác lông dày từ trong tủ quần áo ra mặc vào, đi ra cửa.
- Mời ngài đi theo tôi.
Châu Trạch và Oanh Oanh đứng dậy, đi theo bà chủ xuống lầu, đi tới tầng ngầm, nơi này chắc là kho đông lạnh nhỏ, chỗ tiệm lẩu cất nguyên liệu nấu ăn.
Bà chủ mở cửa kho đông lạnh ra, đi vào trước, bên trong rất lạnh, âm mười mấy độ, nhưng Châu Trạch lại cảm thấy thật thoải mái.
Trước kia khi chưa gặp được Oanh Oanh, mỗi ngày ông chủ Châu đều ngủ tủ lạnh.
Bà chủ di chuyển mấy cái thùng, lại lấy một chìa khóa ra, trong đó còn có một cái phòng nhỏ.
Rộng chừng một mét vuông, thật kín đáo.
Bà chủ mở nó ra.
Sau đó kéo ra ngoài.
Thiết kế giống như kho xác trong nhà xác.
Một chiếc giường thép bị kéo ra ngoài.
Trên đó nằm một người đóng băng.
Châu Trạch ngồi chồm hổm xuống bên cạnh.
Đây là một người phụ nữ.
Tuổi chừng ba mươi, bởi vì đóng băng thời gian dài, thi thể tương đối trắng.
Bà chủ đưa tay nghiêng cổ xác nữ này sang.
Ánh mắt của Châu Trạch lập tức nheo lại.
Chỗ cổ xác nữ này, rõ ràng tồn tại hai dấu răng!
- Cô ta là ai?
Châu Trạch hỏi.
- Là tôi.
Châu Trạch hơi sửng sốt.
Sau đó lại quan sát xác nữ.
Xác nữ không mặc quần áo.
Có thể bởi vì bà chủ vốn không định để người khác thấy, nên không chuẩn bị.
Châu Trạch gật gật đầu, nói
- Dáng người cô rất đẹp.
Bà chủ không thẹn thùng, cũng không cảm thấy tức giận, mà mỉm cười nói:
- Cám ơn khích lệ.
Đều là người đã từng chết một lần.
Nên thấy đều đã thấy.
Không đến mức tạp nham và cởi mở, nhưng chân chính xem như không câu nệ tiểu tiết.
Châu Trạch giơ tay, sờ vài cái chỗ cổ xác nữ, hỏi:
- Không phải lập tức bị cắn chết hả?
Dựa theo bà chủ tự giới thiệu trước đó, dương thọ của cô ta sống đến ba mươi tuổi, lại tính cả năm năm quỷ sai, vào sự kiện cương thi cuối thế kỷ trước này, bà chủ này mới chừng mười mấy tuổi.
Nhưng thi thể này lại không phải thiếu nữ tuổi hoa gì.
- Vâng, tôi không bị cắn chết ngay lúc đó, trên thực tế, tôi cũng không phải bởi vì vậy mà chết.
- Đại nhân, nơi này lạnh, chúng ta vẫn lên trên tán gẫu tiếp đi.
Châu Trạch rất muốn nói không cần, anh cảm thấy ở trong này rất thoải mái, nhưng nhìn dáng vẻ phát run của bà chủ, ngẫm lại vẫn gật đầu đồng ý rồi.
Mọi người lại quay về phòng làm việc của cô ta.
Châu Trạch ngồi ở vị trí chủ bàn, tâm tình rất tốt.
Anh cũng không nghĩ đến bản thân lại trực tiếp tìm được manh mối, hơn nữa rất có thể tìm được người bị hại năm đó.
Có khi khả năng thật sự đi mòn giày sắt không tìm được.
Bà chủ lại lên một tách trà, Châu Trạch không phải người yêu trà, đời trước anh làm việc tương đối chặt chẽ, cũng không đặt tâm tư lên mấy chuyện này, đời này lại uống cà phê tương đối nhiều, bình thường thỉnh thoảng uống trà đều chỉ uống trà Phổ Nhĩ Oanh Oanh pha cho mình.
Để tách trà sang bên, Châu Trạch mở miệng nói:
- Nói trước đi.
Bà chủ không hỏi vì sao Châu Trạch lại muốn hỏi vấn đề này, một là vì thân phận địa vị cho phép, thứ hai là nếu như Châu Trạch muốn điều tra chuyện này, cô thật sự nguyện ý giúp đỡ.
Sau khi làm quỷ sai, cô cũng từng thử tìm kiếm dấu vết ban đêm tan học về nhà năm đó, nhưng kết quả là không tìm kiếm được đầu mối gì.
Cô muốn báo thù.
Rất muốn báo thù.
Bởi vì vết thương trên cổ kia.
Tuy rằng không trực tiếp khiến cô tử vong, nhưng lại mang đến cho cô thứ còn đáng sợ hơn: Hành hạ dài đến mười mấy năm!
Nếu vào đêm đó cô bị cắn chết luôn, khả năng sẽ không có oán hận lớn như vậy.
- Đó là chuyện hơn hai mươi năm trước, năm đó tôi mười hai tuổi, từ nhỏ đến lớn tôi đều sống ở Đô Giang Yển, nhưng mà khi đó Đô Giang Yển chỉ là một huyện thành nhỏ, không hề phát đạt như bây giờ.
- Nhớ lại đêm đó.
- Buổi tối tan học tôi một mình đeo cặp sách về nhà, bởi vì phải tham gia luyện tập ca múa tiệc tối ở trường học, cho nên khi từ trường về nhà, trời đã tối rồi.
Nói đến đây.
Dường như tâm tình của bà chủ lại trầm trọng.
Đoạn ký ức kia, chắc cô không nguyện ý nhớ lại.
Dĩ nhiên.
Châu Trạch cũng không thể nhàm chán đến lúc này tiến lên an ủi, càng sẽ không lấy ra khăn tay khăn giấy gì đi lau nước mắt cho người ta.
Nực cười.
Đều là người đã từng đi qua địa ngục.
Còn cần người khác đi an ủi?
- Một bóng đen đột nhiên túm lấy tôi từ phía sau, sau đó tôi cảm thấy bên cổ tôi rất ngứa.
- Rất ngứa?
Châu Trạch không nhịn được dùng tay đeo bao tay sờ răng mình.
Ngứa.
Là có ý gì?
- Đúng, thật ngứa, cảm giác giống như khi bị muỗi chích, lúc đó thật sự không biết đau, chỉ cảm thấy ngứa, ngứa này là ngứa thấm vào đến tận xương.
Châu Trạch bị cách hình dung của cô ta đến mức cảm thấy sau lưng mình hơi ngứa.
Nhưng hiện giờ anh không tiện gãi sau lưng.
Oanh Oanh thấy thế, lập tức đứng dậy đi ra sau lưng ông chủ nhà mình giúp ông chủ gãi lưng.
Phù.
Thoải mái.
- Sau đó tôi hôn mê.
Bà chủ nói.
- Hôn mê rồi?
Châu Trạch hơi khó hiểu:
- Ngứa đến ngất đi?
- Mất máu quá nhiều.
- A.
- Toàn bộ quá trình kéo dài đại khái hơn ba mươi giây, thậm chí bên tai tôi còn có thể nghe được âm thanh đối phương hút máu tươi từ trong cơ thể tôi.
- Vì sao cô không chết?
Đây là chỗ Châu Trạch rất hiếu kỳ, dù sao khi đó vị trước mắt này còn chưa phải là quỷ sai, chỉ là một thiếu nữ mười hai tuổi bình thường.
- Tôi được người phát hiện té xỉu trên đường, đưa đi bệnh viện, do đó được cứu.
- Sau đó thì sao, thân thể không xảy ra vấn đề gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận