Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1503: Đây mới là tiên (1)

Chuyện xưa mà bóng đen kể lại: ————
————
Thời gian, ở nơi này thực sự không có nghĩa lý gì.
Lúc Tiên Sơn Vân Hải bị san bằng, khi các đình đài lầu các bị phá hủy.
Không có tiên hạc bay lượn, cũng không có tiên nữ thướt tha.
Nơi này.
Chỉ còn lại sự hiu quạnh vô tận.
Tất cả mọi chuyện, đều đã ngừng lại, đã ngừng lại từ không biết bao lâu trước đó, ngay trong nháy mắt mà thanh kiếm kia giáng xuống.
Làm cho tất cả mọi hằng định, làm cho tất cả mọi vĩnh hằng, thời gian, cũng đã mất đi giá trị tồn tại của chính nó.
Lão đầu tử mặc quần áo rách rưới thất thểu bước đi bên trong vách tường đổ nát, chi tiết của quần áo, thật ra thì còn có thể nhìn ra được sự quý giá của nó khi nó còn hoàn hảo.
Nhưng ông ta lúc này, nhìn giống như là một ông già ăn xin, hơn nữa, điều xấu hổ nhất chính là, vị trí này, cũng không có ai có thể bố thí cơm nước cho ông ta.
Bởi vì ở trong địa giới này, ngược lại cũng không phải là không có hàng xóm, nhưng mấy con cá nhỏ còn may mắn sống sót này, so với ông ta lại sống đến càng thêm thê thảm hơn, nếu thật sự gặp được, rốt cuộc là ai bố thí cho ai còn chưa biết được đâu.
Nhưng ông ta cũng đói mà, ông ta cũng rất đói bụng, ông ta nằm ở trên một mảng ngói vụn, tham lam gặm nhấm rêu ở bên trên đó.
Phàm là vật nhà tiên, tóm lại vẫn sẽ giữ được một chút tiên khí, hiện tại, tiên khí ở nơi này cũng đã sớm khô kiệt, cũng chỉ còn lại một vài vị trí hang cùng ngõ hẻm như thế này mới còn có thể tìm được một ít, ít cũng còn hơn không có gì.
Vị trí trung tâm của phế tích, có một bức tượng điêu khắc, ở vị trí phần ngực của bức tượng điêu khắc lại có một vết chém từ kiếm khí kinh khủng, đầu cũng đã mất, là một bức tượng điêu khắc không đầu.
Mà chủ nhân của bức tượng điêu khắc, chính là chúa tể thực sự của tiên giới năm đó, lúc trước, lão đầu tử cũng chỉ trong lúc vẩy nước tưới hoa mới từ đằng xa liếc mắt nhìn qua ngài ấy mà thôi.
Nhưng ngài ấy cũng sớm đã bỏ mình dưới một kiếm kia rồi.
Nhớ lại ngày hôm đó, cho đến hiện tại lão đầu tử vẫn không thể hiểu được, sao bỗng nhiên lại trở thành như vậy chứ?
Ông ta chỉ nhớ được lúc đó, vẫn luôn nghe nói ở bên dưới đang có chiến tranh, cũng không ít tiên nhân đã đi xuống, tranh thủ giúp đỡ cả hai bên để kiếm thêm thu nhập.
Tay phải mò tay trái cạo, thu hút được không ít khí vận, bầu không khí bên trong tiên giới này, dường như cũng thấm đẫm vị ngọt ngào của mật.
Khi đó còn nghe nói, vị nhân chủ* tên Hiên Viên ở bên dưới kia, sau khi trăm tuổi anh ta cũng sẽ được dẫn dắt lên, đứng vào hàng ngũ tiên ban.
(*đây là 1 từ ghép trong tiếng Trung, ngày xưa dùng để chỉ chủ nhân của một quốc gia, tức hoàng đế)
Đây chính là trực tiếp thành tiên nha, cho dù là xếp ở vị trí đầu mút nhất ở bên trong tiên điện, thì đó cũng là tiên nha!
Là sự tồn tại đủ để khiến cho vô số tiên nô như bọn họ đây phải hâm mộ, ghen ghét và cực kì ngượng mộ.
Nhưng ngày hôm đó.
Vị nhân chủ tên Hiên Viên kia, khi dương thọ anh ta đã tận, vốn dĩ đã đến thời điểm được dẫn dắt đi lên, chủ nhân nhà mình là tiên quan tiếp đón và dẫn dắt, vì thế cao hứng đã từng nói cũng không biết được rốt cuộc vị nhân chủ của nhân gian này có thể dâng lên lễ vật ra mắt nặng bao nhiêu để nịnh nọt ông ta đây.
Kết quả.
Người đến.
Người không chỉ tới một mình.
Còn mang theo một thanh kiếm.
Một kiếm hạ xuống.
Trời tan rồi.
Đất sập.
Tiên biến mất.
...
Điều khiến cho lão đầu mà bất đắc dĩ là, tiên đã biến mất rồi, tiên nô cũng chết đến mức chỉ còn lại mấy con cá nhỏ mà thôi, thế nhưng loại vẻ đẹp của việc nông nô bất dậy cất tiếng ca, lại không hề phát sinh.
Mấy con cá nhỏ như bọn họ đây, cứ như vậy mà bị vây ở bên trong mảnh phế tích này, chỉ có thể sống tạm bợ, căn bản là không có cách nào đi ra ngoài được.
Lão đầu tử đang gặm rêu xanh chợt nghe được một tiếng động vang lên,
- Két... Két... Két...
Tiếng cọ xát chói tai truyền tới.
Lão đầu tử trợn trừng mắt, lập tức đứng lên, ngẩng đầu nhìn lại.
Ông ta nhìn thấy một con vượn to lớn, phủ đầy trên người nó là bộ lông màu vàng, lại dùng hai tay cùng bả vai gánh vác lấy cánh cổng Thiên Môn đã vỡ tan tành, gắng gượng dùng sức lực của bản thân, gắng gượng mở ra mảnh phế tích đã sớm bị ngăn cách này.
Lão đầu tử kích động.
Đồng thời.
Lão đầu tử cũng sợ hãi.
Ông ta có vẻ hơi luống cuống, vô số năm cô đơn tịch mịch, từ lâu đã khiến cho ông ta không còn sự tinh anh nhạy bén như năm đó nữa, ông ta hiện tại, lại càng giống như một cái xác biết đi được thời gian tạo nên hơn.
Ông ta nhìn thấy một người đàn ông trung niên bạch y tung bay nhảy xuống từ trên người của con vượn to lớn kia.
Đi vào nơi này.
Đi vào trong mảnh phế tích này.
Người đàn ông mặc y phục trắng duỗi người.
Nói với con vượn to lớn kinh khủng ở đằng sau:
- Dời núi có thú vị không?
Con vượn to lớn ở sau lưng vừa cố gắng gánh lấy Thiên Môn, vừa thật thà gật đầu.
Người đàn ông mặc y phục trắng thể hiện có chút không vừa ý.
Nói:
- Tại sao ban đầu tao lại chọn mày chứ không lựa chọn Tiểu Hồng kia cơ chứ, xem mày ngốc thế nào kia, tiếp lời một câu mà cũng không biết tiếp.
- Dời núi thì sao có thể thú vị bằng dời Thiên Môn được chứ.
Con vượn to lớn kia đần độn gật đầu, lại một lần nữa thật thà chất phác.
Người đàn ông y phục trắng bớt giận.
Nói:
- Cũng được đi, Tiểu Hồng cũng không khiêng nổi đồ chơi này, như mày là kiểu những thứ vốn nên ở trong đầu đều đã phát triển ở trong bắp thịt rồi đi.
- Lại nói này, dời núi có tính khiêu chiến không?
Con vượn to lớn do dự một phen, dường như không xác định được bản thân nên gật đầu hay là nên lắc đầu thì mới phối hợp được với người đàn y phục trắng.
Nam tử y phục trắng ngẩng mặt lên trời.
Bất đắc dĩ.
- Thật sự là một đời lại kém một đời mà, cũng là do pháp tắc thiên địa này càng ngày càng không thân thiện với đám yêu như chúng mày đi, để cho phẩm loại của chúng mày càng ngày càng thấp.
- Nếu như lại có thêm một cơ hội tìm một Thần Hầu ở dưới trướng mà nói.
- Tôi muốn tìm một tên có thể đánh nhau giống như kẻ ở bên người lão tổ tông kia, đồng thời cũng phải có đầu óc của Tiểu Hồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận