Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 563: Nổ tung!

Tiểu loli tỉnh, thật ra cô ấy cũng hơi suy yếu, nhưng vấn đề không lớn, vẫn có thể phát huy thực lực, so với Châu Trạch đã đưa trọn mười chiếc móng của mình cho người bạn nhỏ cùng với luật sư An đã ngộ độc thức ăn, tình huống của cô ấy tốt hơn quá nhiều quá nhiều.
Ba người không dám nán lại quá lâu, hơi chuẩn bị một chút lập tức chuẩn bị ra ngoài. Lấy tiểu loli làm tiền phong, bọn họ đầu tiên là xử lý mấy tên gia đinh ở cửa huyệt động, sau đó theo đường cũ trở về.
Thật ra.
Chỉ cần chờ ra được bên ngoài, trên cơ bản coi như đã an toàn.
Lần này, tên tiểu cương thi kia không chết cũng bị lột mất một lớp da, thậm chí phải tu dưỡng chừng 60 năm, nếu xui xẻo một chút, nói không chừng chưa chắc cậu ta đã có thể khôi phục nguyên khí. Đám sơn tinh dã trách còn lại, ở thời đại này, có thể cho phép bọn chúng thành tinh đã có thể tính là phá hư quy củ.
Đám đại tiên môn bên phía rừng già Đông Bắc đều chỉ có thể co đầu rụt cổ, quy củ làm người, lũ tiểu tử không thấy được ánh sáng trong huyệt động này tuyệt không dám chạy ra ngoài làm loạn.
Sau khi thu thập thỏa đáng, chuẩn bị xuất phát thì.
Châu Trạch bỗng mở miệng nói với luật sư An:
- Không tạm biệt cha anh à?
- Đi đi đi.
Luật sư An tức giận đẩy Châu Trạch một cái.
Thừa dịp đám tên bartender kia đi bưng rượu lên yến tiệc, ba người lén đi ra ngoài, sau đó, một lát cũng không dám nán lại, bọn họ đi thẳng đến huyệt động kia.
Lúc này, vậy mà yến hội phía ngoài còn chưa kết thúc!
Cửa huyệt động có ba tên gia đinh mặc trang phục đen đang đứng, dường như đang trông chừng nơi này.
Hai tên đàn ông là Châu Trạch và luật sư An rất thuận lòng mà lùi về phía sau.
Để tiểu loli đi lên phía trước.
- Âm ti hữu tự, hoàng tuyền khả độ!
Tiểu loli hé miệng.
Cái bóng màu đen kéo dài tới, phóng ra ngoài.
Đầu lưỡi khủng bố cuốn ra.
Ba tên gia đinh bất ngờ không kịp đề phòng, tất cả đều bị quấn chặt lấy, nhưng lực đạo khi bọn họ giãy giụa thật không thể xem thường, dường như bọn họ còn chỗ trống, không muốn bị tiểu loli cuốn đi cả ba.
- Không cần ném bọn họ vào Cửa Địa Ngục, cứ quét bọn họ ra là được. - Luật sư An nhắc nhở.
Bọn họ muốn đi ra ngoài, không phải muốn thu đám quỷ nơi này xuống địa ngục tăng công trạng, tuy nói nơi này nhiều vong hồn như vậy, quả thật rất thích hợp để quét công trạng, nhưng hiện tại bọn họ đang lâm vào trạng thái này.
Rồi sẽ là bọn họ quét công trạng hay là công trạng quét bọn họ?
Tiểu loli gật đầu.
Đầu lưỡi quét ngang qua thật mạnh.
Ba tên gia đinh trực tiếp bị quét bay, đụng lên trên vách đá, thân thể cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, không còn ngưng thực như trước đây.
- Đi!
Luật sư An và Châu Trạch lập tức vọt tới.
Hiện tại, trạng thái thân thể của luật sư An rất kém cỏi, nhưng khi chạy trối chết, anh ta vẫn có thể liều mạng chạy.
Rất nhanh ba người đã chạy vào hang động.
- Ở phía trên, ở phía trên!
Luật sư An chỉ chỉ lên đỉnh đầu, nói.
Lúc trước, khi đi vào.
Mình và ông chủ đã rơi từ phía trên xuống.
Tiểu loli hướng về phía trên, hé miệng.
Đầu lưỡi lập tức kéo dài ra, như móc được thứ gì đó phía trên, ngay sau đó, thân thể cô ấy bị kéo lên.
Sau đó.
Đầu lưỡi rơi xuống.
- Con mẹ nó đầu lưỡi này còn tiện dụng hơn cả vũ khí của Batman. - Luật sư An tán thán nói.
Châu Trạch vòng đầu lưỡi một vòng quanh lưng, sau đó kéo dài đến trên người luật sư An, cũng quấn quanh một vòng.
- Hay là từng người lên đi. Hai người một lúc, chịu nổi sao?
Châu Trạch có chút bận tâm hô lên với người phía trên.
Đây là thể trọng của hai người đàn ông.
Ngay sau đó.
Châu Trạch chỉ cảm thấy phần eo mình truyền đến lực giật thật lớn.
Kéo cả anh và luật sư An lên trên.
Tốc độ cực nhanh.
Khó có thể tưởng tượng.
- Rầm!
- Rầm!
Sau khi hai người được kéo lên.
Đầu lưỡi biến mất.
Hai người cùng ngã trên mặt đất hành lang.
- ĐM... ...
Luật sư An quỳ rạp trên mặt đất, muốn đứng lên, nhưng anh ta bị lần lăn qua lăn lại liên tiếp vừa rồi, có chút sắp ăn không tiêu, trên mặt, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, gần như muốn trợn trắng mắt ngất đi.
Quan trọng nhất là, lúc rơi xuống đất, vừa lúc phía dưới anh ta có một tảng đá nhô ra, trực tiếp cấn vào bụng mình, khiến anh ta lâm vào tình huống họa vô đơn chí.
Tiểu loli còn ngồi chồm hổm ở nơi này, đang không ngừng lè lưỡi, giống hệt như người không thể ăn cay bỗng nhiên ăn một bữa lẩu no đủ. Thật ra đây là vì mới vừa rồi, đầu lưỡi của cô ấy dùng lực quá sức, hiện tại hơi đau.
Châu Trạch đỡ luật sư An lên, hô to:
- Đi!
Đối với nơi này, hiện tại Châu Trạch không muốn nán lại, dù chỉ là một lát.
Tiểu loli bò dậy, theo Châu Trạch đi về phía bên kia hành lang.
Cũng không biết có phải có người cố ý thiết kế hành lang như vậy, khi đi vào, mê chướng rất rõ ràng, nhưng khi đi ra ngoài, ngược lại bọn họ không bị ảnh hưởng gì.
Hai lớn một nhỏ.
Cố hết sức đi mau trong hành lang.
Thỉnh thoảng còn nhìn phía sau một chút.
Rất sợ có đồ vật gì đó sẽ đuổi theo ra đến.
Hẳn Oanh Oanh và Trương Yến Phong đã lái xe tới đây, đang đậu ở cửa ra chờ mấy người bọn họ. Chờ sau khi rời khỏi đây, bọn họ sẽ an toàn.
Nếu lúc này doanh câu không ngủ say.
Đoán chừng nó sẽ không nhịn được mà nổi lên.
Trào phúng Châu Trạch một chút.
Nếu có anh ta.
Có phải bọn họ đã không cần chạy trối chết như vậy?
Vậy mà.
Đi tới đi tới.
Châu Trạch chợt phát hiện không bình thường, vì sao bọn họ đi lâu như vậy vẫn chưa thể đi tới bậc thang?
Mặc dù hiện tại tốc độ chạy của ba người bọn họ không quá nhanh, nhưng bởi vì tốc độ lúc tới rất chậm chạp, thật ra vốn không nhanh, nhưng hiện tại bọn họ đã hao tốn gấp đôi thời gian so với lúc tới, phía trước vẫn không nhìn thấy bậc thang đi lên.
- Rống!
Bỗng nhiên,
Một tiếng rít gào truyền đến từ phía sau lưng.
Tiếng này Châu Trạch rất quen thuộc.
Là tiếng rống của cương thi!
Thậm chí, Châu Trạch còn có thể nhận ra sát khí tản phát ra từ trên người đối phương!
Là thằng bé kia thức tỉnh, giết ra đây sao?
Không đúng.
Cậu ta không thể dễ dàng thoát khốn như vậy mới đúng.
Hơn nữa.
Cậu ta còn bị bản thân mình đánh tới thân bị trọng thương.
Sao có thể khôi phục nhanh như vậy?
- Ông chủ, ông chủ... ...
Luật sư An được Châu Trạch cõng bỗng nhiên mở miệng nói.
- Tôi sẽ không bỏ anh lại đâu.
Châu Trạch nói.
- Đúng, ngàn vạn lần không nên bỏ tôi xuống!
Luật sư An dùng chút sức lực còn lại hô lên.
- ... ... - Châu Trạch.
- ... ... - Tiểu loli.
Tiếp tục đi về phía trước một đoạn đường, phát hiện vẫn không thể nào nhìn thấy bậc thang, Châu Trạch gần như có thể xác nhận, đường trở về đã khác với đường lúc tới.
Lúc trước, khi ba người bọn họ đi, căn bản không có thời gian phân tích tình huống, với tư cách là kẻ trộm mộ, quả thật bọn họ rất không hợp cách.
Mà lúc này, dường như truy binh sau lưng đã ép tới gần.
Trong mộ thất này.
Không chỉ có một đầu cương thi!
Tiểu loli lui về phía sau hai bước, xoay người, rất rõ ràng, cô ấy vốn định lưu lại đoạn hậu, dù sao thì trong ba người, chỉ còn cô ấy là có sức chiến đấu.
Nhưng trong mắt Châu Trạch, hành động này của cô ấy rất hoang đường, hai người bọn họ xuống đây là vì cứu cô ấy, kết quả hiện tại thì hay rồi, người bọn họ nghĩ cách cứu viện lại muốn lưu lại đoạn hậu, này tính là chuyện gì?
- Đông đông đông!
- Đông đông đông!
Tiếng bước chân ầm ập truyền đến.
Còn có thanh âm huyên náo khác.
Tuy rằng chưa thấy rõ tình huống phía sau.
Nhưng anh vẫn có thể tưởng tượng ra.
Một đầu cương thi dẫn theo một đám sơn tinh dã mị, đang đuổi theo.
- Oanh!
Bỗng nhiên.
Phía trên truyền đến một tiếng nổ vang.
Ngay tiếp theo, hành lang này bắt đầu kịch liệt lay động.
Là Trương Yến Phong.
Đã đến giờ sao?
Châu Trạch và luật sư An liếc nhau.
Đệt mợ nó.
Này thật trùng hợp.
Đã đến giờ hẹn.
Lão Trương cầm ngòi nổ bắt đầu nổ!
Bởi vì nổ tung, dường như đám truy binh phía sau không dám đi lên nữa, thậm chí, Châu Trạch còn nghe được vô số tiếng kêu hoảng sợ, kể cả đầu cương thi có bước đi cực kỳ trầm muộn kia cũng đã bắt đầu chạy trở về, phảng phất như gần phát sinh chuyện đáng sợ gì đó.
- Ông chủ, đây là có chuyện gì?
Tiểu loli có chút kinh nghi.
Lúc này, toàn bộ hành lang bắt đầu vặn vẹo, trên vách tường đã xuất hiện từng vết nứt.
- Là lão Trương, lão ở phía trên cầm ngòi nổ đang nổ động khẩu này.
- Oanh!
Lại là một trận nổ vang.
Dường như bởi vì tác dụng của lựu đạn, dẫn đến hành lang và bố cục dưới đất xảy ra biến hóa kịch liệt, "quỷ đánh tường" bọn họ vốn không cách nào thoát khỏi dường như cũng đã biến mất.
Phía trước Châu Trạch không xa đã xuất hiện bậc thang lúc tới!
- Đi!
Hành lang đang sụp đổ.
Châu Trạch không dám nán lại, cõng luật sư An xoay người đi về phía trước.
Về phần "truy binh" phía sau, dường như cũng vì bố cục nơi này bị phá hư, dẫn tới bọn nó xảy ra vấn đề gì đó.
- Bố cục nơi này là nơi dưỡng quỷ dưỡng sát, một khi bố cục bị phá hư, chắc chắn bọn họ sẽ bị ảnh hưởng cực lớn, không biết rốt cuộc nơi này được thiết lập như thế nào.
Lúc này, Luật sư An còn có thể phân tích chuyện ấy.
- Hiện tại anh nghĩ cái này làm gì!
Châu Trạch vừa chạy vừa hô lớn với người sau lưng.
- Vậy tôi nên nghĩ gì?
Luật sư An hỏi.
- Nghĩ tới lão Trương phía trên, ngàn vạn lần không nên nổ tiếp!
- Oanh!
Lại nổ!
- ... ... - Châu Trạch.
- ... ... - Luật sư An.
- ... ... - Tiểu loli.
Ba người mới vừa rồi sắp chạy tới bậc thang.
Chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân mình bỗng nhiên lõm xuống.
Ngay sau đó.
Ba người đồng thời rơi xuống dưới.
Tiểu loli lập tức phun đầu lưỡi ra, nắm lấy phía trên, trong nháy mắt này, cô ấy chỉ có thể theo bản năng bắt lấy luật sư An được Châu Trạch cõng trên lưng.
- Ông!
Châu Trạch bắt đầu té xuống.
Mà tiểu loli lại túm lấy luật sư An bắt đầu phóng lên trên.
- Phù phù!
Một trận va chạm liên tục.
Ngũ tạng lục phủ của Châu Trạch đều sắp dời vị trí.
Theo bản năng đưa thay sờ sờ trán, trán cũng bị đập nát, một tay đầy máu tươi.
Lục lọi lấy di động ra.
Mở đèn pin.
Cũng may điện thoại còn rất nhiều pin.
Dùng di động chiếu một chút.
Châu Trạch phát hiện một khe nứt.
Hẳn mới vừa rồi bản thân mình đã rơi xuống nơi này.
Chỉ tiếc.
Móng tay mình đều đã đứt gãy, nếu móng tay mình vẫn còn, ngược lại có thể học theo Spider-Man, dùng móng tay leo lên, hiện tại chỉ sợ là không thể.
Cầm đèn pin chiếu khắp bốn phía.
Châu Trạch chợt phát hiện dưới chân mình là từng dãy mái ngói.
Trong đầu bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ lại toàn bộ bố cục dưới đất.
Mình đã đi tới hành lang, kết quả vì hành lang bị nổ sụp, cho nên mình lại đi vào trong rồi.
Mà mái ngói dưới chân.
Đây là phòng ở.
Là phòng ở dưới đất.
Hiện tại mình.
Đang đứng trên một nóc nhà!
Châu Trạch đưa tay mở mái ngói ra.
Muốn nhìn tình huống trong phòng.
Rất nhiều bộ phim võ hiệp đều có tình tiết tương tự.
Dù sao thì nhà ngói thời cổ đại có hiệu quả phòng cướp nhìn trộm rất thấp..
Chỉ là.
Dù gì Châu Trạch cũng không phải cao thủ võ lâm.
Lại thêm trước đó, vì nổ tung dẫn đến ngói của căn nhà này cũng bị ảnh hưởng.
Châu Trạch còn chưa vạch được vài miếng ngói.
Bỗng nhiên nóc nhà này lõm xuống.
Ngay sau đó, Châu Trạch cũng rớt xuống theo.
- Phù phù!
Hình như anh đã rơi vào trong nước.
Nhưng nước này thật nồng đặc.
Hơn nữa.
Còn rất ngọt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận