Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1198: Một vòng luân hồi (1)

Chỉ cần bạn có có kẽ hở, cho dù chỉ to bằng móng tay mà thôi, ông ta cũng thể xé toạc nó ra cho bạn, đến mức đủ để nhấn chìm bạn vào trong đó.
Huống chi.
Lần này Khánh và mấy người đội cấp độ Ất cùng đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ này.
Bất luận là bạn sử dụng những chiêu bài như là đang suy nghĩ cho tương lai của đội chấp pháp như thế nào, như là tìm kiếm cơ hội quật khởi cho đội chấp pháp, vân vân.
Cũng đều không thay đổi được sự thật là bạn họ đã phản bội lại phương châm mà Đại đầu lĩnh định ra.
Đại đầu lĩnh là bởi vì một lòng muốn tìm vị Phủ Quân cuối cùng trở về mà bị Địa Tàng Vương Bồ Tát truyền pháp chỉ trấn áp.
Mà cô ta thì sao chứ.
Bây giờ đang nhận nhiệm vụ phải thủ tiêu Phủ Quân.
Loại áy náy này, cơ bản vẫn luôn tồn tại, trước mắt, càng đã bị kích phát ra toàn bộ, hóa thành ngọn lửa mãnh liệt, đang thiêu đốt linh hồn của cô ta.
Khánh giơ chủy thủ lên.
Sau đó.
Chợt cầm lấy chủy thủ đâm vào lồng ngực của chính mình.
- A a a a a! ! ! ! !
Cảm giác xé rách linh hồn, là một loại đau đớn mà cho dù là người có ý chí kiên định hơn nữa cũng khó mà tiếp nhận được.
Nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của Đại đầu lĩnh ở bên trên.
Dưới ánh mắt của toàn bộ đồng liêu ở chung quanh.
Cô ta còn tiếp tục kiên định dùng chủy thủ ngoáy sâu vào vết thương của mình.
Từng chút từng chút.
Mổ xẻ linh hồn của chính mình!
...
- Chít chít chi! Chít chít chi! Chít chít chi! ! ! ! ! ! !
Trong tiệm sách.
Mọi người đang ăn cơm.
Tiểu Hầu Tử bỗng nhiên đẩy chén cơm ở trước mặt mình một cái.
Sau đó giống như phát điên mà bắt đầu nhảy lên nhảy xuống trên ghế.
Đúng vậy.
Hầu Tử ăn cơm ngay trên bàn.
Ngay từ đầu, mặc dù Hầu Tử cũng ngồi vào bàn, nhưng chỉ ngồi ở bên mép của cái bàn, sau đó nắm lấy mấy miếng đồ ăn, tự mình gặm ở bên cạnh.
Sau đó lão đạo dạy cho nó cách dùng đũa, lại đặt làm cho nó một cái ghế cao tương tự như cái ghế ăn cơm dành cho trẻ sơ sinh, sau đó, tiểu Hầu Tử đã ngồi vào bàn ăn cơm giống như một con người bình thường.
Châu Trạch buông đũa xuống.
Oanh Oanh cũng đặt cái muỗng dùng để phục vụ canh cho Châu Trạch xuống.
- Aish.
Ông chủ Châu thở dài.
Hầu Tử và lão đạo ở bên nhau lâu nhất, quan hệ cũng thân thiết nhất, rất hiển nhiên, như vậy là do Hầu Tử cảm ứng được cái gì đó.
Rất có thể lão đạo đã xảy ra nguy hiểm.
- Vị trí cụ thể, anh có biết không? - Châu Trạch nhìn về phía Hứa Thanh Lãng ở bên cạnh.
Hứa Thanh Lãng gật đầu một cái.
Trước đó cậu ta còn dự định mang theo thanh kiếm đồng kia đi chém người, vị trí còn không biết thì chém cái rắm ấy.
Nếu không phải Châu Trạch nói hiện tại Thông Thành còn có những người khác, không tiện để lộ ra bí mật của tiệm sách, lão Hứa cũng sẽ không nhẫn nhịn chịu đựng đến lúc này.
- Lên đường thôi.
- Oanh Oanh.
- Vâng, ông chủ.
- Trông nhà, ngoài ra, dọn dẹp đồ đạc một chút.
- Vâng, ông chủ.
Dọn dẹp đồ đạc một chút, đương nhiên là đang chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, nếu quả thực không được, có có thể chạy mà thôi.
Tuy nói ông chủ Châu không muốn chơi lớn chuyện đến nước này, nhưng nếu muốn anh nhìn lão đạo gặp phải nguy hiểm mà không đi cứu, hơn nữa lần này còn không phải bản thân lão đạo tự muốn chết tự đi tìm lão muội, mà là do anh phái ông ta đi tiếp đãi.
Thấy chết mà không cứu, thực sự không thể nào.
Tuy tính tình ông chủ Châu hiện tại đúng là rất bạc bẽo, nhưng đối với nhân viên thuộc hạ của chính mình, vẫn là cực kfi bao che.
Hứa Thanh Lãng ăn hết một chút cơm cuối cùng, đặt đũa xuống, cầm lấy khăn ăn trên bàn dùng sức lau lau, sau đó đi tới phía sau quầy bar, vác theo thanh kiếm thanh đồng, cái bọc đã sớm gói ghém tất cả những đạo cụ có thể sử dụng cũng được cậu ta lần nữa vác lên.
- Chít chít chít chít! ! !
Tiểu Hầu Tử cũng hét lên, hiển nhiên, nó cũng phải đi.
- Mày ở lại trong nhà đi, giúp đỡ cùng dọn dẹp đồ đạc đi.
Châu Trạch không cho tiểu Hầu Tử bất kì khoảng trống nào để có thể cầu xin năn nỉ nữa, xoay người đi ra khỏi tiệm sách, ngồi lên xe của Hứa Thanh Lãng.
Tiểu Hầu Tử gục đầu.
Lúc trước có một lần.
Lúc đó lão đạo bị nhốt ở trong đồn cảnh sát, tiểu Hầu Tử biến thành Yêu Hầu phát điên chạy đi muốn đi cứu lão đạo.
Nhưng lúc đó nó, vẫn chưa trưởng thành, bây giờ nó, quả thật là nó đã hiểu chuyện hơn nhiều.
Nó cũng biết, nếu như Châu Trạch đã quyết định tự mình đi rồi, mà vẫn không thể cứu được lão đạo ra mà nói, như vậy có thêm một nó nữa, cũng không làm nên chuyện gì.
Oanh Oanh lấy một cái vali hành lý cực lớn ra.
Bắt đầu chuẩn bị thu dọn đồ đạc.
Một lúc sau.
Tiểu Hầu Tử từ trên lầu đi xuống, cũng đẩy một cái vali hành lý phiên bản hoạt hình cho trẻ em ra, cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Cô gái da đen vẫn đang tiếp tục bình tĩnh ngồi ở trên bàn ăn cơm.
Cô ta không có gì hay mà cần phải dọn dẹp.
Vườn rau lại không thể mang theo đi.
Đến lúc đó.
Mang theo chút hạt giống cũng dễ thôi.
Thậm chí ngay cả cái này cũng không cần mang theo.
Trong cơ thể Deadpool có hàng ngàn hàng vạn con cháu, cô ta muốn thì lúc nào cũng có.
Hứa Thanh Lãng lái xe, trên nét mặt lộ vẻ rất bình thản, có một câu nói, lần đầu suy lần sau kiệt, vốn dĩ lúc vừa mới cảm nhận được sư phụ cậu ta tới Thông Thành, cậu ta đã dự định giết tới cửa kết thúc đoạn duyên nợ thầy trò oan nghiệt này.
Nhưng một lời của Châu Trạch ngắt ngang, lúc này lại đi, lửa giận lúc trước ngược lại đã bị xua tan đi rất nhiều.
- Phải dùng tới cách nói quyết tiệt như vậy sao? Vấn đề rất lớn sao?
Hứa Thanh Lãng hỏi.
- Có hơi phiền toái.
- Phiền toái đến mức cần phải dọn nhà?
- Có thể dọn nhà đã coi là kết quả không tệ.
Môi của Hứa Thanh Lãng ngập ngừng một chút, vẫn mở miệng nói:
- Cứu lão đạo ra trước đã.
- Ừm.
- Chuyện báo thù, có thể buông xuống.
Châu Trạch lắc đầu một cái, nói:
- Tôi không có ý đó.
Mối thù giết cha giết mẹ của mình, làm sao có thể đi buông bỏ được?
- Tôi biết, đó là ý của tôi, người mất cũng đã hết, người sống, vẫn phải tiếp tục sống tiếp, sống thật tốt.
Hứa Thanh Lãng vừa nói dứt lời, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, tiếp tục nói:
- Tôi thật sự thích khoảng thời gian sống ở tiệm sách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận