Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 217: Lưu manh cùng lưu manh (2)

Tài xế lắc đầu, sau đó lại nhìn màn hình điện thoại di động một chút, hỏi: - Rốt cuộc cậu là nam hay nữ?
- Nam.
Hứa Thanh Lãng vừa chỉ chỉ tài xế vừa nói: - Anh đang nhìn cái gì vậy?
- Ah, không có gì.
- Nói cho tôi biết anh đang nhìn cái gì. - Hứa Thanh Lãng kiên quyết nói.
Không nói tới loại khí thế vương giả kia.
Chỉ nói tới loại khí chất của người đã từng trải nhiều sự đời này.
Hiện tại lúc Hứa Thanh Lãng nói chuyện phảng phất như mang theo một loại cảm giác áp bách kiểu Võ Tắc Thiên nói chuyện với quần thần vậy.
Tài xế còn trẻ tuổi, đương nhiên tâm lý cũng không lão luyện như người già, dưới sự khẩn trương anh ta trực tiếp chỉ vào màn hình nói:
- Bên phía chúng tôi có đánh giá riêng của tài xế, hành khách không thể nhìn thấy được.
- Tôi thấy trong đánh giá này nói dung mạo của cậu rất đẹp, còn có người đoán không biết rốt cục cậu là nam hay nữ… Lúc trước tôi nhận chuyến đặt xe của cậu cũng là vì nhìn thấy bài đánh giá này, cảm thấy rất thú vị, rất tò mò, thật ra con đường cậu cần đi khác hẳn với lộ tuyến của tôi.
- Nhàm chán.
Hứa Thanh Lãng khinh thường lắc đầu, nhắm mắt lại.
Đại khái chừng hai mươi phút sau, xe tới cửa phòng sách, Hứa Thanh Lãng xuống xe, không ngờ cậu ta lại nhìn thấy trong phòng sách có không ít người, hơn nữa còn là người sống.
Đẩy cửa ra đi vào, Hứa Thanh Lãng nhìn thấy Châu Trạch ngồi bên phía quầy bar.
- Anh tỉnh rồi à? - Hứa Thanh Lãng chào hỏi.
- Ừm. - Châu Trạch gật đầu.
- Vì sao lại náo nhiệt như vậy? - Hứa Thanh Lãng hỏi.
Châu Trạch chỉ chỉ hình ảnh trên ti vi, nói: - Ngay từ đầu là lão đạo xem bóng đá, sau đó có không ít người qua đường xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn thấy, vì thế đã đến đây cùng xem.
- Tiêu một trăm đồng chỉ vì đến đây xem một trận bóng thôi sao? - Hứa Thanh Lãng có chút không thể hiểu được.
Thật ra trong một thời gian rất dài Thông Thành vẫn luôn không có đội bóng nào, nhưng từ hai năm trước xuất hiện một đội, thoáng cái đã hội tụ không ít người mê bóng đá, cho dù là mùa giải Liên đoàn bóng đá Trung Quốc, mỗi lần đều có gần mười ngàn người tới đây xem các trận so tài, độ hot của nó đã hoàn toàn vượt qua giải bóng đá ngoại hạng Trung Quốc.
- ĐM, 2-0, nằm ở thế thua rồi! Mẹ nó, không xem nữa!
Một người đàn ông trung niên xăm trổ đầy mình hùng hùng hổ hổ rống lên vài tiếng, cuối cùng ông ta rất không tình nguyện đến quầy bar tính tiền.
- Đám hố cha này, tôi chỉ uống hai bình trà lạnh mà thu những một trăm đồng, quan trọng nhất là con mẹ nó, mới hơn nửa hiệp đã bị dẫn trước hai không, ông đây quả thật là tự bỏ tiền ra để chịu tội mà.
Tên xăm mình suy nghĩ một chút sau đó thu lại một trăm đồng chuẩn bị đặt trên quầy bar về, quay qua nói với Châu Trạch:
- Ông chủ, chẳng lẽ ông còn không biết xấu hổ mà thu tiền của tôi sao? Tôi cũng là người lăn lộn ở nơi này, biệt hiệu Cường ca, sau này cậu có chuyện gì cứ nói với tôi một tiếng là tốt rồi… …
- Không thu. - Châu Trạch trả lời.
Tên xăm mình cười "ha ha" đưa tay chỉ Châu Trạch, ra hiệu anh biết điều lắm. Trên thực tế người có thể mở cửa tiệm ở Phố Nam này, vốn đã không phải đối tượng mấy tên tiểu lưu manh miệng cọp gan thỏ như ông ta có thể chỉ trích.
Tên xăm mình rút ra một điếu thuốc, ngậm vào trong miệng, châm lửa, tiêu sái mà đẩy cửa phòng đọc sách đi ra ngoài.
- Đồ không biết sống chết. - Hứa Thanh Lãng ở bên cạnh giễu cợt nói.
Cậu ta hiểu được vì sao bỗng nhiên Châu Trạch lại có lòng tốt không thu tiền của ông ta, cũng không phải anh đã bị uy hiếp gì.
Chê cười.
Một quỷ sai bị một tên du côn vô lại ở dương gian uy hiếp, thế thì còn lăn lộn thế nào được nữa?
Lại thêm cái tính quỷ keo kiệt vắt cổ chày ra nước của ông chủ Châu, anh có thể không lấy tiền sao?
Sự thật là thế nào Hứa Thanh Lãng cũng đã nhìn ra, ấn đường của tên lưu manh xăm trổ đầy mình kia đã biến thành màu đen, trên người ông ta còn có khí đen vờn quanh, rõ ràng cho thấy gần đây ông ta đã đụng phải thứ bẩn thỉu gì đó, nếu như không có người có đạo hạnh giúp ông ta phá tai, kết cục của ông ta nhẹ thì bị bệnh nặng một hồi, nặng thì có thể gặp phải tai nạn xe cộ khi đang đi trên đường.
Chỉ là tiền của người sắp chết thôi mà, không lấy thì không lấy, nói không chừng mấy ngày nữa ông ta sẽ lại tới tiệm sách, không thu được tiền khi ông còn sống thì chờ ông chết rồi lại thu, dù sao thì ông chủ Châu cũng thích ngồi một chỗ câu cá.
Châu Trạch lặng lẽ châm một điếu thuốc.
Bên phía ngoài phòng đọc sách đều được ốp kính, cho nên từ bên trong phòng sách có thể nhìn thấy rõ ràng tên xăm trổ vừa ra ngoài cửa kia.
Tên xăm mình hút mạnh một hơi thuốc, sau đó đi ra ngoài, trong khi ông ta đang chuẩn bị phun khói thì.
Vừa vặn có một người phụ nữ đang mang thai đi lướt qua mặt ông ta.
Tên xăm mình nhìn nhìn người phụ nữ đang mang thai, lúc này ông ta cố nén không phun ngụm khói kia ra ngoài. Phàm là người hút thuốc lá đều biết hút một điếu thuốc vừa thoải mái vừa chua xót, giống hệt như người ăn mù tạt vậy.
Chờ người phụ nữ đang mang thai đi rồi.
Tên xăm mình mới khom người cúi đầu không ngừng nôn khan.
Ông chủ Châu phun ra một vòng khói, Hứa Thanh Lãng đang đứng bên cạnh anh cũng nhìn thấy một màn này.
- Cậu đi giúp ông ta phá giải tai nạn này đi. - Châu Trạch nói.
Hứa Thanh Lãng gật đầu.
- Này, đứng lại.
Hứa Thanh Lãng đẩy cửa tiệm ra, hô lên với tên xăm trổ đầy người mới vừa ho khan xong đang chuẩn bị đi về phía trước.
Tên xăm mình sửng sốt một chút, sau đó nghiêng người nhìn lại, trong miệng ông ta còn đang ngậm điếu thuốc kia. Ông ta nhìn nhìn Hứa Thanh Lãng, trong mắt mang theo một loại nghiền ngẫm đắm đuối, nói:
- Người anh em, mới vừa tôi đã muốn nói, cậu lớn lên thật xinh đẹp, cậu tới từ bên Thái Lan kia sao?
- … - Hứa Thanh Lãng.
- Người anh em, có chuyện gì vậy? Không phải cậu định tới lấy một trăm đồng đó đấy chứ? Tôi nói cho cậu hay, chính miệng ông chủ nhà cậu đã nói miễn phí cho tôi, cậu cũng đừng hy vọng có thể lấy được tiền từ tay tôi. Các người mở cửa tiệm buôn bán làm ăn, việc quan trọng nhất là phải giữ chữ tín, đúng không?
Tên xăm mình trưng ra bộ dáng tôi đã nói cả rồi.
- Không có chuyện gì, tôi chỉ ra đây nói một câu chúc ngủ ngon với ông thôi.
Hứa Thanh Lãng rất tự nhiên lắc lắc đầu, xoay người trở lại trong phòng, đi rất nhẹ nhàng thanh thản.
Chúc ngủ ngon?
Tên xăm mình sửng sốt một chút, trong lòng ông ta còn đang lầm bầm lầu bầu, không biết có phải người đàn ông này coi trọng chính mình rồi không?
Bản thân mình là người rất chính trực đấy.
Chỉ có điều người đàn ông này xinh đẹp như vậy.
Thỉnh thoảng cong một chút hình như cũng hợp lý, nhỉ?
Không phải đại trượng phu phải co được dãn được sao?
Tên xăm mình đang không ngừng tự biên tự diễn, không hề biết rằng bởi vì bản thân mình miệng tiện, khiến mình mất đi một cái phao cứu mạng.
Châu Trạch thấy Hứa Thanh Lãng mới vừa rời đi một lát đã trở lại, cảm thấy có chút ngoài ý muốn nói:
- Làm sao vậy?
- Không có gì. - Hứa Thanh Lãng đi tới phía sau quầy bar, tự pha chế một ly rượu cocktail cho mình: - Lười cứu ông ta.
- Ah.
Châu Trạch lên tiếng, cũng không nói gì.
Bọn họ vốn không quen không biết, chỉ có điều anh nhìn ông ta thuận mắt nên mới giúp ông ta một lần, chỉ là tiện tay mà thôi.
Thế nhưng nếu nhìn ông ta không vừa mắt lập tức sẽ biến thành mở một con mắt nhắm một con mắt, cũng chẳng có gì đáng trách.
Thật ra, mới đầu lão Hứa vốn là người tràn đầy năng lượng chính nghĩa, trước đây cậu ta từng khuyên Châu Trạch phải đi giúp người nhiều hơn, khi đó Châu Trạch còn cảm thấy cậu ta rất phiền.
Hiện tại thì tốt rồi, không chỉ tác phong cuộc sống của Hứa Thanh Lãng bị Châu Trạch biến thành trạng thái cá muối, ngay cả phương diện này cũng có vẻ lạnh nhạt rất nhiều.
Có lẽ bọn họ đã thấy quá nhiều vong hồn, cũng đã thấy quá nhiều chuyện bi thảm, bất cứ chuyện gì, thấy nhiều rồi cũng liền chết lặng.
Hơn nửa trận thi đấu đội Thông Thành vẫn bị dẫn trước hai không, điều này khiến khán giả ở đây thoáng chốc đã thiếu hơn phân nửa. Thật ra đa số người xem bóng chỉ thích xem náo nhiệt mà thôi, dựa vào sự yêu thích cùng bản năng ủng hộ đội bóng quê hương mình một chút. Thế nhưng vừa thấy hơn nửa trận trôi qua mà đội nhà vẫn bị dẫn trước hai không, lại còn là trận vòng loại cấp bậc thấp trong giải bóng đá ngoại hạng Trung Quốc, vì thế tất cả mọi người đều thấy chẳng còn hy vọng gì nữa, cũng lười xem.
Chỉ có điều, hai người đàn ông trung niên đang ngồi bên cạnh Châu Trạch đây vẫn đang xem rất vui vẻ, một người mặc áo sơmi đỏ, ngồi ở chỗ kia xem bóng, từ đầu tới đuôi không hề nói một lời nào.
Một người thì chống gậy, cầm một cặp công văn trong tay tựa ở bên cạnh quầy bar.
Tuổi tác của hai người này cũng không thể tính là quá lớn, hẳn chỉ chừng bốn mươi mấy tuổi.
- Không còn hy vọng gì rồi, không còn hy vọng gì rồi.
Người đàn ông trung niên chống gậy hơi tiếc nuối thở dài nói.
Hai người trẻ tuổi bên cạnh tức giận liếc nhìn ông ta một cái, hiển nhiên bọn họ cảm thấy vào lúc này, ông có thể lựa chọn không xem nữa, nhưng ông ngồi đây đoán mò khiến người khác cảm thấy rất phiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận