Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 861: Gãy chân (1)

- Cộc, cộc, cộc... ...
Cảnh sát Trần nghiêng đầu, nhìn thấy cách đó không xa, bóng dáng ông lão kia lại xuất hiện.
Ông lão đã còng lưng hơn trước kia rất nhiều, lưng không còn thẳng tắp như trước, sau thân thể lão không ngừng có khói mù màu đen bốc lên.
- Sao ông lại trở lại rồi?
Cảnh sát Trần hỏi.
Lúc này cô ấy còn đang nằm trên đường cái, chỉ có điều lúc này, khu vực này đã bị thứ giống như sương mù bao phủ, không người nào chú ý tới nơi này.
Yêu ma hơi lợi hại một chút đều có thể tạo ra loại chiến trận này, đối với lão đầu trước mắt, chuyện này lại càng đơn giản hơn.
Hơn nữa, lão khác với yêu ma tầm thường, bản thân lão vốn tinh thông trận pháp, bố trí kết giới đơn giản như ăn cơm uống nước.
- Cô không nhìn ra sao?
Giọng nói của ông lão có chút uể oải, đi tới bên cạnh cảnh sát Trần.
Đưa tay gãi gãi phía sau lưng mình.
- Không biết đại nhân vật nào đã bị kinh động, còn cố ý ra tay với tôi, hệt như thị uy và cảnh cáo, còn chặt đứt một số thứ của tôi.
- Không phải tôi.
- Tôi biết không phải cô, cô đã giả mù lâu như vậy, sao có thể ra tay kiểu ấy?
Ông lão ngồi xuống.
Lúc này.
Lão càng giống một người đáng thương cùng đường bí lối.
Chẳng qua.
Cảnh sát Trần rõ ràng, đây chỉ là biểu tượng.
Có thể ông lão này đã gặp phải một chút đả kích thật, nhưng không có chút liên quan với bốn chữ "sơn cùng thủy tận".
Sở dĩ lão bày ra diễn xuất như vậy rất có thể là vì lão muốn chơi đùa thôi, cũng có thể lão khinh thường vẻ "tinh thần sáng láng" trước mặt người khác.
- Không phải lão nói muốn đi báo thù sao, tìm tới hiệu sách kia rồi?
Ông lão gật đầu: - Đúng vậy, đi tới nửa đường lại trở lại.
- Trở lại?
- Nghe có vẻ dường như cô cũng không xa lạ gì với hiệu sách kia? Ông lão nhìn về phía cảnh sát Trần, hỏi.
Cảnh sát Trần không trả lời.
- Đúng rồi, pháp thú cao quý sao bỗng nhiên lại tới đây? Lại còn có quan hệ tốt với tên cảnh sát dưới quyền phòng sách như vậy… Ha ha, tôi sớm nên đoán được.
- Chỉ có điều tôi rất tò mò, trước đó, vị đã đánh chết tôi kia rốt cuộc là ai?
- Ông không biết?
- Tôi thật sự không biết, tôi chỉ biết tôi đã tới rất nhiều lần, cũng đã đi rất nhiều lần, số lần quá nhiều cũng dễ rối loạn, tôi cảm giác tôi không phải người.
Tôi cảm giác tôi không phải người.
Đây là lời ông lão đã chỉ vào mũi mình mà nói.
Rõ ràng là một câu mắng người, nhưng lão lại có thể nói như lẽ đương nhiên.
- Có lẽ tôi thực sự không phải người, là người, sao có thể không chết được?
- Chuyện này không quan trọng, đúng là tôi không nhớ được lần trước tôi đã chết như thế nào, chỉ nhớ hiệu sách kia là điểm cuối cùng tôi đến.
- Ông nghĩ tôi sẽ nói cho ông biết cái gì?
- Tôi không chờ mong cô sẽ nói gì cho tôi biết, thực sự.
- Tồn tại như các người, cao cao tại thượng, bao quát chúng sinh, được chúng sinh cúng bái.
- Là loại vật như tôi, ở trong mắt các người, thật không khác gì tên lưu manh sa cơ thất thế trên đường.
- Giống như một bãi cứt chó, các người cảm thấy thối và bẩn, cho nên mới lười để ý.
- Ông còn chưa nói cho tôi biết, vì sao ông lại trở lại rồi?
- Tôi sợ, tôi sợ tôi sẽ bị đánh chết.
- Thật ra bị đánh chết cũng không sao cả, dù sao thì tôi cũng không chết được, nhưng lại mơ mơ màng màng mà trở về, kết quả lại mơ mơ màng màng mà tới phòng sách kia, sau đó lại chết, vòng đi vòng lại, không phải tôi sợ hiện tại.
- Tôi sợ sau này mỗi lần tôi đều sẽ đần độn chạy tới hiệu sách kia đi chịu chết. Aiz, không chết được đã rất thống khổ, mỗi lần còn phải luân hồi bằng cách giống nhau, đây là chuyện buồn chán tới mức nào?
- Lúc đầu tôi cảm thấy mình có thủ đoạn mới, lần này không có gì bất ngờ xảy ra, bản thân tôi hẳn sẽ lợi hại hơn trước kia một chút, nhưng bị nhân vật khủng bố không biết tên nào đó phía dưới chặt đứt mấy tuyến kia, tương đương với rất nhiều bố trí và kế hoạch của tôi trước đó đều bị mắc cạn.
- Thậm chí tôi còn cảm thấy, có phải bối cảnh của hiệu sách kia rất khủng bố không?
Trong mắt cảnh sát Trần lộ ra vẻ suy tư, sở dĩ nàng lại tới nơi này, tiến vào bộ thân thể này.
Thật ra là vì điều tra chuyện phân thân của mình mất tích ở Thông Thành.
Tra tới tra lui, đáng chú ý nhất cũng chỉ có hiệu sách kia.
Không thể phủ nhận, đúng là hiệu sách kia có chút kỳ quái, ông chủ kia cũng không phải quỷ sai bình thường. Nhưng nàng cho rằng, chuyện phân thân của mình mất tích ở Thông Thành rất khó có khả năng liên quan gì tới đối phương.
Ông chủ kia không phải đối thủ của phân thân mình, tối thiểu cũng không thể thật sự tiêu diệt phân thân của mình.
Đồng thời nàng cho rằng, người tiêu diệt phân thân của mình và người đã giết ông lão này lần trước, hẳn là cùng một người.
- Hiện tại ông?
- Tuyến đã bị chặt đứt, kế hoạch bị mắc cạn, chủ động xuất kích là không được, chỉ có thể ôm cây chờ thỏ.
Ông lão đưa tay chỉ bệnh viện bên cạnh, nói:
- Đây là nơi tôi xuất hiện đầu tiên, ngược lại tôi cũng hy vọng đây có thể là điểm cuối của tôi, đương nhiên, chưa chắc tôi đã thất bại.
- A a a!!!!
Ông lão bỗng co quắp.
Qua một hồi lâu mới khôi phục bình thường.
Trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, hài lòng:
- Ha ha ha, đồ nhi kia của tôi thật sự muốn giết sư phụ mình, thật nhiệt tình!
Ông lão cúi đầu, nhìn nhìn vị trí lồng ngực của mình.
Quá nhiệt tình.
Bộ phân thân kia.
Đoán chừng đã bị đâm hỏng rồi.
- Vì sao bọn họ lại đến?
Lấy hiểu biết của cảnh sát Trần đối với hiệu sách kia, dường như bọn họ rất cá muối...
- Bởi trong hiệu sách có quá nhiều người, còn có mấy con vật, đều bị tôi bịt mắt.
- Tôi rất khó có thể giải thích với cô, không đúng, loại người như cô hẳn cũng không hiểu, thế giới này phân âm dương, nhưng cũng có mấy mặt khác.
- Dùng ngôn ngữ của khoa học hiện đại đến nói, nó được gọi là không gian thời không.
- Tôi nhốt bọn họ vào.
- Lúc đầu tôi muốn chậm rãi hành hạ bọn họ tới chết.
- Nhưng bây giờ những sợi tuyến kia đã bị tồn tại không biết tên phía dưới cắt đứt.
- Tôi không thể giết bọn họ được.
- Nhưng bọn họ cũng đừng mong có thể thoát ra.
- Trừ phi.
- Tôi chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận