Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1579: Khai trương bán hạ giá! (2)

Cuộc sống như vậy, dường như rất không có ý nghĩa, nhưng đối với những người đã từng bị phong cấm như bọn họ mà nói, đây chỉ là mưa bụi mà thôi, bọn họ đã sớm quen với loại tịch mịch và cô đơn này rồi.
Thấy hai người bạn của mình đã “chìm vào giấc ngủ”.
Khánh đẩy cửa ra, đi ra khỏi phòng.
Đúng lúc Lưu Sở Vũ ở căn phòng cách vách cũng đi ra.
Lưu Sở Vũ – người vừa mới được thăng lên làm bộ đầu – có vẻ hơi tươi cười rạng rỡ, đi bộ cũng mang gió, hận không thể tung bay.
Nhưng vừa nhìn thấy Khánh đứng ở trước mặt mình, anh ta vẫn hơi mấp máy môi, muốn hành lễ lại không biết phải nên làm như thế nào, có vẻ hơi lúng túng.
Khánh nhìn anh ta.
Anh ta toát mồ hôi.
- Tôi, cần một ít đồ dùng hàng ngày.
Lưu Sở Vũ vỗ vỗ ngực, vội nói:
- Giao cho tôi đi, ngài nghỉ ngơi là được rồi.
Khánh do dự một chút, gật đầu một cái, sau đó lấy ra số tiền lão đạo đã cho.
Năm ngàn tệ.
Một xấp nhỏ.
- Sao?
Lưu Sở Vũ hít một hơi, lập tức đẩy tiền trở về, nói:
- Sao lại có thể dùng tiền của ngài được, chỗ tôi có, chỗ tôi có mà.
- Được.
Khánh cất tiền vào.
Hơi khựng lại một chút.
Giống như là muốn nói gì đó.
Lưu Sở Vũ đứng ở ngay bên cạnh, chờ Khánh nói chuyện.
Khánh ngẩng đầu lên, lại liếc nhìn Lưu Sở Vũ, thấy đối phương còn chưa đi.
Lưu Sở Vũ nhìn Khánh, đợi đối phương nói chuyện.
Khánh hít sâu một hơi, tại sao lại còn chưa đi vậy?
Cuối cùng.
Khánh bất đắc dĩ nói:
- Cảm ơn.
Lưu Sở Vũ kinh ngạc một chút.
Lập tức khom lưng đi xuống mua đồ.
Chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh ở sau lưng cũng đã chảy ra, thấm ướt quần áo.
Khánh vẫn tiếp tục đứng tại chỗ, bình ổn cảm xúc.
Vào lúc này, cô ta bỗng nhiên có chút hối hận, cũng có chút hâm mộ hai động bọn nhỏ vẫn còn có thể tiếp tục ngủ say kia.
...
Lúc Châu Trạch và Oanh Oanh trở về, trời cũng đã tối
Vết thương của Hứa Thanh Lãng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, thế nhưng cái con rắn biển nhỏ kia vẫn có chút thú vị, lúc trước khi thực sự xảy ra chuyện thì thì dọa sợ đến không thấy bóng, nhưng gần đây khi khôi phục, ngược lại thì lại truyền tới không ít sinh khí.
Ngực còn có chút đau, nhưng chuyện xuống bếp đã không có vấn đề gì rồi.
Cơm tối.
Bảy món ăn một món canh.
Đều được đựng trong nồi.
Người biết, thì hiểu là Hứa Thanh Lãng đang nấu cơm cho người ta.
Kẻ không biết.
Đoán chừng còn tưởng rằng cậu ta đang cho lợn ăn mỗi ngày đi.
Châu Trạch đi thẳng vào tắm, sau đó an vị ở bên cạnh bàn chuẩn bị ăn, chiếc bàn tròn lớn, ngồi ở xung quanh lại là không ít quỷ, người, yêu.
Không có lời mở đầu gì đó, ăn cơm, ăn uống sảng khoái là được rồi, cũng không có ai đi đọc diễn văn đâu.
Lúc Châu Trạch cầm đũa lên gắp một miếng đậu hũ bỏ vào trong bát trước, sau đó.
Mọi người cũng đều cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Ngay lúc vừa bắt đầu.
Ở cửa xuất hiện một bóng người quen thuộc.
- Thật là trùng hợp nha, đang ăn sao.
Mọi người tiếp tục ăn cơm, không có ai phản ứng lại anh ấy.
Nếu bạn nói lão Trương da mặt dày đi, mỗi lần anh ấy đến cọ cơm đều bày ra bộ dạng rất trùng hợp như vậy.
Nhưng nếu bạn nói lão Trương da mặt mỏng mà nói, thì loại chuyện dùng loại lý do “trùng hợp” mà đến cọ cơm từ ngày này qua tháng nọ như thế này, người bình thường thật đúng là không làm ra được.
Lão Trương ngồi xuống, cầm mấy bát đũa đã được chuẩn bị xong từ trước, cũng bắt đầu ăn.
Ăn rất được nha, lượng cơm cũng không tệ, nói là một đám gia súc cũng không quá đáng đi.
Hứa Thanh Lãng còn nhớ lúc trước khi nấu cơm cho Châu Trạch, thật sự là một việc đơn giản, không cần biết thức ăn đã được nấu chín hay chưa, cho anh một ly nước mơ ngâm hoặc là một bình giấm lão Trần, rồi nhìn anh ăn như hổ đói là xong rồi.
Nhưng từ sau khi có sản nghiệp rượu Bỉ Ngạn Hoa cung ứng liên tục.
Miệng của đám người này càng ngày càng khó chiều rồi.
Đang ăn.
Ở cửa bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng.
Đặt ở trong phim ảnh.
Bên trong, người một nhà đang ăn cơm ấm áp.
Bên ngoài bỗng nhiên xuất hiện một bóng người quỷ mị như vậy.
Đủ để cho đạo diễn tạo thành cảm giác chênh lệch và cảm giác chấn động mà ông ta mong muốn rồi.
Nhưng mà.
Ở trong tiệm sách này thì lại là vô dụng.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Thậm chí trên mặt còn lộ ra một chút vui vẻ giống như trút được gánh nặng.
Lão đạo đứng dậy, cầm pháo hoa giấy đã được chuẩn bị xong từ trước, biểu ngữ đã được chuẩn bị trước đó cũng được thả xuống.
Nhiệt liệt chúc mừng tiệm sách mở cửa kinh doanh lại sau một năm!
Trên bàn cơm.
Mọi người chúc mừng lẫn nhau:
Làm ăn thịnh vượng nha.
Cung hỷ phát tài nha.
Đại cát đại lợi nha.
Mượn lời tốt lành của bạn nha.
Cả một bàn người, hết sức phấn khởi, vui vẻ hòa thuận, ngược lại lại khiến cho vị “quỷ” vừa mới đẩy cửa tiến vào kia có chút bối rối.
Thậm chí vị quỷ kia còn lùi về sau hai bước.
Ngẩng đầu lên xem lại bảng hiệu một phen.
Hoài nghi có phải là bản thân đã đến nhầm chỗ rồi hay không.
Lão đạo bưng rượu đế đi tới.
Ngoắc ngoắc tay với vị quỷ đang đứng chần chờ ở ngoài cửa kia.
Cười nói:
- Đến đây nào, cạn trước ba chén, khai trương đại hạ giá, rượu tối nay, miễn phí!

- Ai?
Lão đạo đang bưng rượu đi qua thì sửng sốt một phen.
- Tôi nói này, lão đệ à, cái chết của anh cũng có chút hơi quá thảm rồi đi?
Cho dù là lão đạo – người đã từng “duyệt vô số quỷ” - cũng bị tử trạng của người đàn ông trước mắt dọa cho sợ hết hồn.
Cũng may.
Chỉ là hơi bị dọa sợ một chút mà thôi.
Ngược lại cũng không đến mức làm ra chuyện gì khác.
Người tới là khách.
Khách hàng là Thượng Đế.
Làm cái nghề “tiệm sách” này.
Nếu như bạn còn dám dùng thành kiến mà lựa chọn khách hàng, vậy bạn thực sự rất khó có thể lựa chọn ra được một người ưng ý rồi.
Cho dù là khi còn sống có là người xinh đẹp đến đâu đẹp trai đến đâu đi chăng nữa, bạn muốn đảm bảo tử trạng của cô ta (hoặc anh ta) vẫn đẹp mắt, thực sự rất khó đấy.
Hiện tại luật sư An người ta không có ở tiệm sách này, mang theo Tiểu loli cùng thằng bé trai đến Từ Châu triển khai hành động “Giải cứu Canh Thần – người anh em tốt của tôi” rồi.
Nhưng dạo trước khi luật sư An còn ở trong tiệm sách, ngược lại thì luật sư An đã cùng với lão đạo thương lượng đường tắt kiếm tiền sau khi chuyện kinh doanh được khôi phục lại rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận