Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1061: Biến kiểm (2)

Hai người trò chuyện một lúc lâu, rốt cuộc Châu Trạch cũng xác nhận, trừ đi một vài nơi không phù hợp với thiếu nhi, khu danh thắng gì đó, ở Dung Thành, quả thật không có chỗ nào đáng đi nữa.
Ông chủ Châu không khỏi có chút thất vọng, nhưng muốn tự lái xe đi chơi, lúc này cũng không thích hợp, anh vẫn muốn về sớm một chút.
Ồ.
Châu Trạch chợt nhớ tới.
Hỏi cô gái:
- Cô tới đây cũng là để ăn cơm sao?
Cô gái ngây ngẩn cả người.
“Phanh” một tiếng, đứng dậy.
Nhìn về sân khấu ở bên dưới.
Sau đó kinh hô:
- Xong đời, xong đời, tôi tới là để bắt quỷ, tôi quên rồi, tôi cũng quên mất! ! !
- ... - Oanh Oanh.
- ... - Châu Trạch.
Phía dưới.
Trên sân khấu đã phát BGM, là ca khúc chủ đề “Biến kiểm”* (ca khúc BGM trong kịch Tứ Xuyên):
- Biến kiểm, biến kiểm, biến kiểm, biến kiểm, Trung Hoa biến kiểm! ! ! ! ! !
Diễn viên kia cực kì vinh quang bước từng bước lên trên sân khấu.
Đầu tiên để lộ ra một khuôn mặt đen cực kì dữ tợn.
Sau đó theo nhịp điệu không ngừng lắc lư trên sân khấu.
“Bá” một tiếng.
Thoáng cái biến thành một khuôn mặt trắng!
Người xem bên dưới đồng loạt khen ngợi khen ngợi, hoan hô vang dội.
Người đàn ông cũng là một cao thủ không chế không khí.
Hai tay dang ra.
Không ngừng:
- A a a a a a a! ! ! ! ! ! !
Không khí trên sân khấu bị đẩy lên tới đỉnh điểm.
Ngay một khắc sau đó.
Lúc người đàn ông đổi mặt lần nữa.
Chỉ nghe “Ba” một tiếng.
Mặt đã thay đổi.
Nhưng người xem ở bên dưới thoáng cái chợt im lặng.
Có một vài người nhát gan hơn thì trực tiếp kêu vang một tiếng đầy bén nhọn.
Một vài người to gan một chút thì chỉ do dự, chần chờ suy nghĩ bản thân có nên khen ngợi hay không.
Hóa ra.
Sau khi người biểu diễn hất mặt một cái.
Quả thật mặt có thay đổi.
Da mặt của anh ta.
Trực tiếp xuống rơi xuống đất.
Lộ ra một khuôn mặt không còn da thịt máu me đầm đìa!
...
Có câu nói, kẻ không cần mặt mũi là thiên hạ vô địch.
Mà một màn trước mặt này, hẳn là đã thể hiện câu nói này ở mức độ cực đoan nhất tối cao nhất, tôi điên lên, thực sự ngay cả mặt cũng không cần!
Mặc dù biết vào lúc này trong đầu lại có những suy nghĩ này dường như có chút không đúng, có chút không tôn trọng người bị hại, không có lòng đồng tình vân vân…
Nhưng ông chủ Châu vẫn còn có chút cảm giác hơi khó kiềm chế được.
Có lẽ là đã trải qua loại chuyện này nhiều lần, giống như người bình thường luôn có một loại cảm giác kính sợ huyền bí đặc thù với nhà tang lễ, nhưng đối với những ông già bà cả thường xuyên đi làm ở nơi này mà nói, cảm giác mỗi ngày đi làm cũng chỉ có đấu đá với nhau rồi mắng lãnh đạo sao lại chưa bị hỏa táng mà thôi.
Duỗi người, ánh mắt Châu Trạch bắt đầu đảo quanh bốn phía, thật ra thì, hẳn là không tìm được cái gì, bởi vì lúc trước, ở nơi này, anh cũng chỉ cảm ứng được cái này có nữ quỷ có chút ngốc manh kia, không cảm thấy trên sân khấu có gì khác thường.
Nam diễn viên biểu diễn đổi mặt quỳ rạp trên mặt đất.
Hai tay ôm mặt mình.
Bắt đầu kêu gào đầy thống khổ.
Máu tươi.
Bắt đầu không ngừng nhỏ giọt xuống.
Có lẽ, một màn này, sẽ in sâu vào trong trí nhớ suốt đời của rất nhiều thực khách ở bên dưới, chờ sau này, lúc nào đó, trong một khung cảnh nào đó chợt nghe đề cập tới “Biến kiểm”, chắc hẳn cơ thể còn theo bản năng run rẩy một trận.
Khuôn mặt đã mất da mặt đó, phối hợp với nước lẩu màu đỏ sôi trào ở trong nồi, thật là hợp nhau, lại càng tăng thêm sức mạnh.
Cũng vào lúc này.
Các thực khách ở bên dưới, rốt cuộc cũng đã xác nhận được là có chuyện gì xảy ra, mặc dù có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng chuyện này thực sự đã xảy ra.
Sau đó chính là…
Tiếng thét chói tai, tiếng khóc lóc, và tiếng kêu gào ầm ĩ.
Tình hình lâm vào trạng thái hỗn loạn.
Nữ quỷ ngốc nhanh chóng xuống lầu, đẩy đám người ra trực tiếp đi lên sân khấu.
Châu Trạch bên này, tiện tay nắm cầm lấy một khối thịt chiên bơ ở trên bàn, cắn một cái, nói với Oanh Oanh ở bên cạnh:
- Kiểm tra chuyến bay một chút đi, tốt nhất là sáng mai chúng ta đi ngay.
Nhân lúc mấy ông chú cảnh sát còn chưa tới nơi này, Châu Trạch cùng Oanh Oanh cũng rời khỏi cái quán cơm này, khiến cho ông chủ Châu có chút vui sướng nho nhỏ là, bản thân còn chưa trả tiền, xác thực mà nói, vào lúc đó, cũng không có ai suy nghĩ tới chuyện trả tiền.
Đi dạo trên đường phố Dung Thành, ông chủ Châu không có ý định quay về Đô Giang Yển nữa, ngược lại muốn đi máy bay cũng phải đến đây rồi mới đi, dứt khoát ở lại bên này tìm một khách sạn thích hợp, ở lại một đêm là được rồi.
Chẳng qua là.
Còn chưa đi được bao xa.
Thì đã nghe từ đằng sau truyền tới âm thanh xe gắn máy.
Buổi tối ở Dung Thành, thường sẽ có một vài hoạt động đua xe, khởi động những chiếc xe gắn máy đã được độ lại, chẳng có gì lạ lùng nữa.
Xe gắn máy vượt qua từ bên phải của Châu Trạch, sau đó đuôi xe lắc lư một cái, bánh xe va chạm trên mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.
Gần như là trong nháy mắt, thân xe hơi nghiêng qua, một người phụ nữ trên người mặc màu đen áo da bó và quần da màu đen ngồi trên xe, tháo mũ bảo hiểm ra, lộ ra một khuôn mặt ngốc bạch ngọt.
- Ông chủ, anh thích loại trang phục này sao?
Oanh Oanh hỏi.
Thật ra thì vó người của ngốc bạch ngọt cũng bình thường thôi, nhưng cho dù là bình thường thôi, nhưng dưới tác dụng làm nổi bật của quần da đại pháp, đều có thể làm cho người ta có một loại cảm giác tôi rất S.
Oanh Oanh cảm thấy vóc người của mình tốt hơn hẳn.
Nếu như mặc bộ quần áo này mà nói, mới có thể khiến ông chủ càng thích hơn.
Không nên hoài nghi trực giác của một người phụ nữ, cô ấy có thể trong 0.01 giây, trong nháy mắt nhận ra được người bạn trai bên cạnh mình có đang đột nhiên toát ra hooc-mon tín hiệu yêu cầu phối giống với bên ngoài, còn đặc biệt là kẻ khác phái, hay không.
Chẳng qua là Oanh Oanh sẽ không ăn giấm, cô ấy là người từ tầng dưới chót lăn lộn một đường đi lên, đấu với những người đó, cạnh tranh cũng những kẻ đó, cuối cùng là người đến cuối cùng.
Nếu như lấy chuyện xưa của Oanh Oanh, hơi sắp xếp lại một chút, thay đổi bối cảnh một chút.
Nhất định sẽ thành một bộ phim về cuộc phản công của cung nữ tân giả khố trong hoàng cung đại Thanh đó.
(Tân giả khố: trong tiếng Mãn gọi là Hồ Thác Hòa, ám chỉ nơi quản lý tất cả y phục ở trong cung, có trọng trách chăm sóc việc cá nhân của hoàng thất, trong một số trường hợp, những người quyền quý phạm tội sẽ bị đưa vào tân giả khố, nên “xuất thân từ tân giả khố” bị xem là thấp kém)
Một bộ phim truyền cảm hứng, từ một nữ phụ một đường quét ngang thành vai nữ chính đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận