Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 943: Cô ấy… Cô ấy còn sống? (2)

Trong mắt anh ta.
Người nào mới là chủ nhân thực sự!
Nhưng mà.
Tức giận chỉ xuất hiện trong nháy mắt, tan biến không còn dấu tích trong nháy mắt.
Khóe miệng Châu Trạch mang theo nụ cười giễu cợt, nhìn Giải Trãi nằm ở dưới chân mình.
- Xúi… giục… ly… gián…
Trên mặt Giải Trãi lộ ra vẻ khó tin, rất ngoài ý muốn nói:
- Anh thay đổi, anh thực sự thay đổi rồi.
- Anh không còn là doanh câu trực tiếp nhảy lên đánh gãy một sừng của tôi lúc trước nữa rồi.
- Tôi… không… thay… đổi…
- Anh thay đổi… ô ô ô ô!
Tay của Châu Trạch.
Bịt miệng của Giải Trãi .
Sau đó.
Ánh mắt nhìn về phía vị trí ngực của Giải Trãi .
Nói:
- Đến… lượt… mày… rồi…
Dưới áp chế của Châu Trạch.
Sát bút phá vỡ được phong ấn mà Giải Trãi đã thực hiện với nó trước đó.
Ánh sáng màu đỏ giống như từng đường vân.
Bắt đầu khuếch tán khắp nơi, dần dần bao trùm khắp toàn thân Giải Trãi .
Giải Trãi bị Châu Trạch bịt miệng.
Cũng không giãy giụa nữa.
Trong đôi mắt.
Lộ ra một tia nhẹ nhõm.
Đồng thời.
Anh ta chủ động giải khai phòng ngự của mình.
Để cho lực lượng của Sát bút trực tiếp tiến vào.
Lúc này, dường như lực lượng của sát bút phân tán và bắt đầu nhanh chóng xâm nhập toàn bộ nhục thân của anh ta, thậm chí còn, cả linh hồn!
Một khi để cho sát bút hoàn thành loại việc này.
Chỉ cần nó ở bên trong thân thể này một ngày.
Như vậy.
Giải Trãi cũng sẽ không gây ra được sóng gió gì lớn nữa!
Lúc trước doanh câu cũng bị sát bút phong ấn rất bực bội, huống hồ là Vượng Tài?
Châu Trạch cúi đầu xuống.
Tiếp tục nhìn anh ta.
Khẽ vuốt cằm.
Đây là thúc giục.
Thúc giục anh ta chặt đứt liên lạc của mình với bản tôn nhanh chóng một chút.
Tất cả những hành động này, tất cả mọi cơ sở của chuyện này.
Thật ra thì đều xây dựng dưới điều kiện tiên quyết là bản tôn của Giải Trãi không biết tình huống ở nơi này.
Tuy nói vị kia không thể nào để bản tôn của mình tới.
Nhưng lúc này.
Thật sự vẫn không thích hợp đi viếng thăm cố nhân năm đó.
Giải Trãi gật đầu một cái, lại “Ô ô ô” lên, anh ta muốn nói chuyện.
Châu Trạch buông lỏng tay ra.
Giải Trãi thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Nói:
- Tôi cảm thấy chúng ta sẽ gặp lại.
Châu Trạch không để ý tới anh ta.
Không nhìn thẳng.
Giải Trãi lại không có tự giác bản thân bị phớt lờ, tiếp tục nói:
- Mặc dù vô số năm đã trôi qua, tôi không xuống địa ngục nữa, nhưng tôi biết, địa ngục này, phải đổi.
- Ban đầu Địa Tàng Vương Bồ Tát khác với Thái Sơn Phủ Quân, Thái Sơn đứng ở nơi đó, Đỉnh Thiên Lập Địa.
- Thế nhưng Bồ Tát.
- Chỉ là muốn đặt một tôn thần tương tự lên trên bàn thờ bị bỏ trống của ngài ấy, để cho anh ta tiếp tục khôi phục sinh hoạt, quỳ bái như trước kia.
- Âm đã thay đổi, dương sẽ còn xa sao?
Châu Trạch tiếp tục không quan tâm, những chuyện này, anh đều biết, trước đây không lâu, anh đã từng xuống Địa Ngục.
Nhất là động tác hai tay hợp thành chữ thập đọc Phật hiệu của Địa Ngục Diêm La môn.
Dường như là càng kích thích anh nổi điên.
Địa Ngục huy hoàng.
Lại truỵ lạc như vậy!
- Đám người chết năm đó, anh cho rằng là, có thể được mấy người, có thể may mắn sống sót giống như anh?
Lần này, một lần nữa, anh còn có thể khôi phục như lúc ban đầu sao?
Coi như khôi phục.
Anh còn dám tiếp tục đứng ở phía trước sao?
Anh dám sao?
Châu Trạch vẫn lựa chọn không quan tâm.
Đồng thời.
Châu Trạch nhìn về phía vị trí của cây dây leo ở cửa số trước hiên.
Nói:
- Đến… đây…
Cây dây leo khẽ run.
Rất nhanh.
Từ trong sân cách vách.
Một con Hoa Hồ Điêu bị bao quanh bởi từng gốc cây dây leo được đưa đến trước mặt Châu Trạch.
Hoa Hồ Điêu còn hôn mê, mặc dù con mắt mở thật to, nhưng mặt đầy si ngốc, mới vừa rồi bị Châu Trạch đánh cho một trận tơi bời, thật sự là bị đánh không nhẹ.
Châu Trạch đặt ngón tay ở trên bụng của Hoa Hồ Điêu.
Cơ thể Hoa Hồ Điêu run lên.
Ánh mắt bắt đầu tập trung.
Nhìn Châu Trạch ở trên đỉnh đầu của mình.
Trong mắt của nó lộ ra thâm trầm sợ hãi.
Cùng lúc đó.
Còn có một sự nghi ngờ.
Giống như là đang suy tư.
Người này.
Thật giống như có chút không giống vừa rồi.
Châu Trạch không vội vã phong ấn Hoa Hồ Điêu.
Mà là bắt lấy lỗ tai của Hoa Hồ Điêu.
Nhấc lên giống như nhấc một con thỏ lên.
Hoa Hồ Điêu chóng mặt.
Đã không còn năng lực vùng vẫy.
Hơn nữa.
Cũng không biết tại sao.
Lần này, lúc lại bị Châu Trạch đối xử như thế.
Nó lại không có chút chán ghét nào.
Thậm chí còn cảm thấy có chút đương nhiên, vốn nên như thế!
Cũng may.
Con Hoa Hồ Điêu này vẫn tương đối đơn thuần tương đối nhị.
Nếu như là một người trưởng thành bình thường bỗng nhiên có loại suy nghĩ và cảm giác này.
Có thể phải lập tức lâm vào trong hoài nghi thật sâu đối với bản thân.
Châu Trạch nhấc Hoa Hồ Điêu tới trước mặt Giải Trãi .
Nói:
- Xem… thử… xem… nó… là… của… nhà… ai…
Trong giọng nói.
Mang theo một chút xíu tự hào.
Ngay từ đầu anh ấy cũng không chú ý.
Ai biết chó giữ cửa vẫn luôn thích nhặt ve chai về nhà của nhà mình kia, thật đúng là có thể nhặt được đồ tốt.
Ngay từ đầu ánh mắt của Giải Trãi còn rất bình tĩnh.
Nhưng đợi sau khi nhìn được một hồi.
Tâm tình của anh ta bỗng nhiên lâm vào mất khống chế.
Giống như là như là gặp ma.
Kinh hô:
- Cô ấy… Cô ấy còn sống!
- Cho nên, người đó…
- Là ai?
Ở bên cạnh, lão đạo gãi gãi cằm, hỏi luật sư An kế bên.
Lúc này, mắt thấy phong hồi lộ chuyển*, đại cuộc đã định.
Mọi người cũng đều yên lòng.
(phong hồi lộ chuyển: mô tả ngọn núi và con đường đi quanh co, thường để chỉ bước ngoặt)
Nhất là biểu hiện lúc vị kia tỉnh lại, càng là cho mọi người ăn định tâm hoàn đến mức sắp chết no.
Luật sư An lắc đầu một cái.
- Làm sao tôi biết được, Tổ Gia Gia, trên Tổ Gia Gia không biết bao nhiêu đời của tôi, cũng không thể kéo được một tia quan hệ với bọn họ nha.
Lão đạo thở dài.
- Nhìn bộ dạng của lão Trương, hẳn rất giật mình nha.
- Chuyện này thì đúng.
- Bần đạo đã sớm nhìn ra, Hoa Hồ Điêu kia, chắc chắn là lai lịch bất phàm!
- Ông mù sao, cái này còn cần phải nhìn?
- Ngạch...

Châu Trạch không trả lời nghi ngờ của Giải Trãi.
Chẳng qua là tiện tay ném Hoa Hồ Điêu qua một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận