Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 764: Gió thổi mưa giông trước cơn bão

Mộc Điệp gật gật đầu:
- Các đời quỷ sai Lệ Giang, sở dĩ đều được ban thưởng họ Mộc, hưởng thụ hiến tế của Mộc Vương phủ, một là vì bảo vệ biên giới yên dân, giữ gìn cho dân chúng một phương núi sông này không bị vong hồn dã quỷ xâm nhập, thứ hai là vì trấn thủ một chỗ long huyệt của Lệ Giang này.
- Long huyệt?
Châu Trạch hơi ngượng ngùng đưa tay day day huyệt thái dương mình.
Anh thật sự không cho rằng Lệ Giang này có long huyệt, cũng không phải anh có thành kiến gì với nơi phong cảnh xinh đẹp này, mà sở dĩ Mộc Vương phủ trong lịch sử có thể bảo tồn mấy trăm năm, nguyên nhân rất đơn giản, mỗi một khi vương triều trung nguyên muốn thay đổi triều đại, một thế hệ Mộc Vương gia đều có thể kịp thời xem xét thời thế làm quân dẫn đường cho triều đại mới.
Cho dù lúc trước người Mông Cổ đến hay là quân Minh hoặc sau này là quân Thanh tới, Mộc Vương gia đều sẽ chủ động nghênh đón, cung cấp vật tư và “Trung thành” của mình, mừng đón tân quân!
Nếu như nơi này có “Long huyệt”, sao không thấy Mộc Vương phủ xé cờ tạo phản chấn động giang sơn chứ.
Dường như Mộc Điệp đoán được tâm tư của Châu Trạch, cô không tức giận, cô rõ ràng, từ xưa đến nay, trong lòng Thủy Hữu tộc (cách gọi của người địa phương) luôn luôn có cảm giác ưu việt.
Cảm giác ưu việt này có thể đến từ chính văn hóa truyền thừa quan niệm có liên quan, thậm chí cho dù sao này người biến thành quỷ sai, bởi vì giữ lại toàn bộ ý thức khi còn sống, đều sẽ không thay đổi.
- Nơi long huyệt là hang quỷ, trong một thời kỳ từng gây tai họa xung quanh, không chỉ khu vực Lệ Giang hiện giờ, thậm chí gần nửa Vân Nam đều đã từng gặp tai họa của nó.
Sau này có ba vị cao tăng đắc đạo đến đây, phong ấn lại động quỷ kia, thậm chí có một vị cao tăng trong đó còn vì vậy mà viên tịch, về sau chuyện động quỷ này mới dần dần không có ai biết.
- Mà các đời quỷ sai Lệ Giang chúng tôi, ngược lại nhận chức trách giúp Mộc Vương phủ trấn áp giữ vững phong ấn hang quỷ kia.
- Mộc Vương phủ chính danh cho chúng tôi, âm ty ngầm thừa nhận chức trách của chúng tôi, về tích điểm và công đức cũng sẽ bởi vì vậy mà tăng thêm một khoản, có phần giống với miếu thần dương gian.
- Nói điểm chính đi.
Châu Trạch nhắc nhở.
Anh ra ngoài du lịch, từ trước đến nay đều ít hứng thú với biểu diễn dân tộc địa phương, tự nhiên không có hứng thú gì với lịch sử quỷ sai của địa phương.
- Thật xấu hổ chính là, Mộc Thừa Ân mới vừa bị ngài chế tài là một người duy nhất có thể giữ vững phong ấn hang quỷ kia trong một thế hệ quỷ sai Lệ Giang chúng tôi.
- Mà gần đây.
- Bởi vì thời gian trước động tĩnh do ngài dẫn động mấy vạn quân hồn ở biên giới.
- Kích thích hang quỷ.
- Khiến cho hiện giờ hang quỷ đã xuất hiện dấu hiệu không ổn định.
- Cho nên... ...
- A, tôi mệt rồi.
Châu Trạch đứng lên.
Dù sao không uống một ngụm nước trà nào, sau khi đứng dậy đã kéo khóa kéo áo khoác lên, đi ra cửa.
- Ngày mai tôi bay về rồi, tạm biệt.
Mộc Điệp hơi sửng sốt, dường như không nghĩ tới Châu Trạch sẽ có phản ứng này, nên lập tức nói:
- Đại nhân, một khi hang quỷ xảy ra vấn đề, sẽ tạo thành ảnh hưởng và tai họa, chính là thật khủng bố, nơi này...
- Cô tốt nhất nên trả phòng rời đi trước khi tôi tắm rửa xong chuẩn bị nghỉ ngơi, bằng không, tôi sẽ rất tức giận, còn có, lần sau đừng học người ta giở trò quấy rối gì.
Châu Trạch không hề quay đầu lại nói lời cảnh cáo.
Sau đó.
Đi thẳng về phòng mình ở đối diện, kêu Oanh Oanh đóng cửa phòng lại.
... ...
- Ông chủ, anh không thích người phụ nữ kia sao?
Oanh Oanh vừa chà xà bông cho ông chủ vừa nói.
Châu Trạch ngồi trên ghế đẩu, vừa hưởng thụ Oanh Oanh chà xà bông hầu tắm vừa lắc đầu nói:
- Phụ nữ xinh đẹp đều ép bức như vậy.
Anh là quỷ sai Thông Thành, cách Vân Nam không đến vạn dặm, nhưng thật sự không kém nhiều.
Thay trời hành đạo, lấy cứu vớt thiên hạ thương xót chúng sinh là nhiệm vụ của mình, luôn luôn không phải là đức tin của ông chủ Châu.
Chuyện hang quỷ khó giải quyết đến mức độ này là thật hay giả, thậm chí hang quỷ rốt cuộc có phải thật sự tồn tại hay không, Châu Trạch cũng không rõ ràng.
Nhưng có một chuyện có thể khẳng định, đó là tuy rằng âm ty lung lay sắp đổ, nhưng vận chuyển cơ bản vẫn có thể duy trì, mặc dù mình mời trước đó đó có thể nói là đi cửa sau, nhưng vẫn khiến Phùng Tứ Nhi cầm danh nghĩa “Công sai” đến đây.
Cho nên, cho dù bên chỗ Lệ Giang xảy ra chuyện này, cùng lắm thì lại kêu âm ty phái người tới chứ sao.
Về phần nếu như mình không kịp thời ra tay mà phát sinh nguy hại gì đó.
Ha ha.
Liên quan gì tới mình chứ?
Oanh Oanh bắt đầu cầm vòi hoa sen dội thân thể cho Châu Trạch.
Hơi tiếc hận nói:
- Đáng tiếc, là một quỷ sai.
- Có gì đáng tiếc chứ?
Châu Trạch không khỏi buồn cười
Trong đầu cô nhóc này vẫn còn đang nghĩ đến chuyện đó.
- Ông chủ, có phải trước kia anh có thành kiến với quỷ sai không?
- Ừm, đúng rồi, trước kia ông chủ anh là bác sỹ khoa ngoại, nhất định là có đi.
- Vậy nói lên điều gì?
- Rất nhiều người đàn ông để ý tới phụ nữ có phẫu thuật thẩm mỹ hay không, nếu là quỷ sai, vậy xem như là phẫu thuật thẩm mỹ triệt để nhất thế giới đi.
Trừ bỏ linh hồn còn nguyên trạng.
Toàn bộ thân thể.
Đã biến thành một người khác rồi.
Nghe được Oanh Oanh nói câu này.
Lúc này Châu Trạch vừa vặn đối diện với gương trong phòng tắm.
Anh nhìn mình trong gương.
Khuôn mặt này.
Trong hai năm qua đã nhìn rất quen thuộc đã thành thói quen.
Đúng vậy.
Dáng vẻ ban đầu của mình.
Dường như đã hơi mơ hồ.
Oanh Oanh không phát hiện ra vẻ lạ thường của Châu Trạch, tiếp tục lẩm bẩm:
- Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, hai quỷ sai sinh em bé, có phải sẽ có khác biệt gì không?
- Nhưng mà sinh con vẫn có liên quan đến thân thể này đi, chắc là... ...
- Oanh Oanh, nước hơi lạnh.
- A, xin lỗi ông chủ, tôi lập tức điều chỉnh lại.
Thấy Oanh Oanh lại bắt đầu có xu thế nghiêng về đề tài “Rốt cuộc là ai cắm sừng ai”.
Châu Trạch lập tức thay đổi đề tài.
Tắm rửa xong đi ra.
Châu Trạch kêu Oanh Oanh ra ngoài nhìn xem.
Sau khi xác nhận Mộc Điệp kia đã đi.
Châu Trạch mới yên lòng nằm trên giường.
Đi ngủ.
Ngày mai về nhà.
Oanh Oanh thật biết điều cẩn thận nằm bên người Châu Trạch.
Cùng ngủ với Châu Trạch.
Tuy rằng hôm nay có nhạc đệm nho nhỏ là sự xuất hiện của Mộc Điệp.
Nhưng đây xem như là một ngày thoải mái sung sướng của người hai thế giới khó có được, cảm giác thỏa mãn sau khi kết thúc hẹn hò với một cô bé xinh đẹp.
Ông chủ Châu tiến vào giấc mộng ngọt ngào.
Anh không biết rằng.
Khi anh đi ngủ.
Mộc Điệp ngồi trong một viện nhỏ, lặng yên hóa vàng mã, trên mặt đều là u sầu.
Có một bác gái cưỡi một con ngựa thồ đi vào trong khe núi lớn, bác gái tỏ vẻ nghiêm túc.
Mà trên sườn núi trước khe sâu.
Một người đàn ông trung niên mặc đồ ăn xin đang đi từng bước tới.
Người đàn ông này có diện mạo xấu xí.
Điểm duy nhất có thể khiến cho người khác chú ý tới.
Chính là bệnh chốc đầu dày đặc trên đỉnh đầu ông ta.
Mùa mưa Lệ Giang đã qua.
Nhưng mưa to.
Dường như vừa định đến đây...
Bạn cần đăng nhập để bình luận