Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 649: Không lý mộ hoang, ma binh xin vào! (1)

Một thành.
Một ngôi mộ.
Ta đã trở về.
Đây là quà ta.
Tặng cho địa ngục.
Ánh mắt doanh câu nhìn về phía xa xa.
Khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Đầu ngón chân nhẹ nhàng điểm một cái trên huyết nguyệt.
Cả người bay ra ngoài.
Đại Trường Thu.
Mày chạy nhanh đi.
Nhanh hơn chút nữa đi.
Hiện tại.
Quá chậm.
Dưới phế tích.
Tới cùng đã mai táng bao nhiêu "thịt để ăn người" ngày trước cao cao tại thượng ở địa ngục.
Doanh câu chẳng muốn để ý tới.
Những con cá lọt lưới kia.
Anh ta cũng không nhìn nhiều.
Thậm chí.
Pháp tướng của Tống Đế Vương họ Dư đã bị đập vỡ một cách triệt để.
Anh ta cũng không đi tìm.
Chỉ là đột nhiên rời khỏi.
Lưu lại một tòa mộ phần.
Chỗ phế tích này.
Có thể nghìn năm sau, nó vẫn tồn tại như cũ.
Sẽ được người trong địa ngục truyền tụng cố sự truyền thuyết huyết nguyệt nện xuống tạo ra diệt thế năm đó.
Mà nay.
Toàn bộ địa ngục đã rung động và sôi trào.
Vô số đạo ý niệm đang truyền tống đi.
Không nói đến lực lượng và tiếng động được tạo ra do hai bên giao thủ.
Chỉ nói tới người không có chuyện gì làm ngẩng đầu.
Nhìn trời.
Liền sẽ phát hiện.
Mẹ trứng.
Vì sao mặt trăng không thấy đâu nữa?
Rất nhiều người đều đang hỏi thăm.
Rốt cuộc là ai?
Rốt cuộc là ai?
Rốt cuộc là ai?
Một mạch nước ngầm kịch liệt.
Đang nhanh chóng mà phun trào.
Người không biết, đang hoang mang rối loạn.
Người biết thì đang nổi lên tâm tư bất đồng.
Đương nhiên.
Người không biết vẫn chiếm đa số.
Bởi vì niên đại thuộc về doanh câu.
Cách hiện tại.
Thật sự là quá mức xa vời.
Xa vời tới mức rất nhiều lão cổ đổng hiện tại, vào năm đó còn chưa ra đời.
... ...
- Không tiếp tục nuốt người?
Châu Trạch hỏi.
- Không... Kịp... Nữa... Rồi...
Không phải mỗi người đều có thể làm như Bình Đẳng Vương, chủ động "dọn dẹp" mình thật tốt, sau đó đưa đến bên mép bản thân mình.
Tiêu hóa bọn họ.
Đồng thời cũng cần rất nhiều thời gian.
Thậm chí.
Có thể sẽ khiến doanh câu rơi vào trạng thái ngủ say.
Anh ta không có thời gian nán lại.
Cũng không muốn nán lại.
Nhân sinh khổ đoản.
Tận hưởng lạc thú trước mắt.
- Có thể mạo hiểm quá không? Hiện tại anh khôi phục được bao nhiêu? Một thành?
- Đủ... Dùng...
Gió địa ngục.
Như dao nhỏ thổi qua bên cạnh bản thân.
Không phải gió quá lớn.
Mà là tốc độ của doanh câu thật sự quá nhanh.
Châu Trạch có thể nhìn thấy đại địa dưới chân không ngừng biến ảo.
Phảng phất như bản thân mình đang ngồi máy bay.
Quan sát mảnh địa ngục thương mang này.
Bóng dáng Đại Trường Thu chậm rãi có thể thấy.
Anh ta đang nỗ lực giấu giếm hơi thở của mình.
Nỗ lực lưu lại phân thân để đánh lừa người đang đuổi theo sau lưng.
Anh ta suy nghĩ rất nhiều biện pháp.
Nhưng đều không hữu dụng.
Người kia.
Vẫn đuổi theo bản thân mình.
Vững vàng.
Khiến người tuyệt vọng!
Thợ săn săn thú.
Không hẳn là vì đặc biệt khát cầu với con thú của mình.
Cũng giống như rất nhiều người săn thú thời này.
Đơn giản chỉ là đang hưởng thụ quá trình này mà thôi.
Đồng thời.
Tham dự.
Khác với doanh câu nhàn đình tín bộ.
Đại Trường Thu càng chạy tim đập càng nhanh.
Tuy rằng anh ta cảm giác được có cái gì đó không đúng.
Nhưng anh ta không còn cách nào khác.
Đạo hữu chết nhưng bần đạo không chết.
Vào trước khi Địa Tạng Vương Bồ Tát chưa hiện.
Anh ta nhất định phải tìm đầy đủ người đến ngăn lại nhân vật khủng bố sau lưng mình!
Mẹ giặc.
Tới cùng người phía sau lưng kia là từ đâu nhô ra?
Chỉ tiếc.
Đại Trường Thu không dám dừng lại, cũng không dám quay đầu lại hỏi đối phương vấn đề này.
Mà dường như mèo mun lớn kia biết rõ tình hình.
Đã bị giẫm phát nổ.
Phía trước.
Xuất hiện một mảnh mộ.
Đây là một đám mộ.
Tương truyền.
Là di tích thời kỳ thượng cổ lưu lại.
Ngôi mộ phía trước nhất.
Mộ bia sụp đổ phân nửa.
Lại lộ ra một luồng âm quang.
Sau đó.
Hơn một nghìn mộ lớn san sát.
Nghiễm nhiên lấy nó dẫn đầu!
Trong địa ngục, di tích với dáng vẻ như vậy không quá nhiều, một phần là nhân tài kiệt xuất trong địa ngục sau khi ngã xuống lưu lại, thí dụ như cung điện của doanh câu lúc trước, cũng có thể là được người khác dời vào.
Nguyên nhân là vì tính đặc thù của địa ngục, cho nên rất nhiều nơi tương tự được cho phép tồn tại, nó như một bãi rác to lớn.
Rất nhiều thứ không thể xuất hiện đường đường chính chính ở dương gian.
Dưới địa ngục âm u, nó có thể bị ẩn giấu.
Âm ty.
Chỉ là cơ cấu quan phương thống trị địa ngục.
Có thể là triều đình trên mặt nổi.
Bọn họ nắm giữ quyền lực giữa "sinh" và "tử".
Nhưng địa ngục quá lớn, còn rất nhiều thế lực khác, còn có những chư hầu khác, mọi người chỉ là bình an vô sự trên mặt ngoài mà thôi.
Mà trừ phi một thế lực nào đó muốn nhúng chàm quyền lực "Sống hay chết" này.
Nếu không âm ty cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt.
Dù sao.
Cao tầng của âm ty thật ra cũng không phải rất đoàn kết.
Đại Trường Thu vừa chạy vừa lấy một thắt lưng màu trắng ra.
Buộc nó lên trên trán mình.
Sau đó anh ta như khóc tang.
Hô lên:
- Ông nội, mau cứu nô tài, mau cứu nô tài, nô tài bị người đuổi giết, chỉ có người mới có thể cứu tôn tử của ngài!
Cháu trai có phải cháu trai thật hay không.
Ông nội có phải ông nội thật hay không.
Những thứ này đều không trọng yếu.
Mấu chốt là khi Đại Trường Thu khóc lên thì.
Tuyệt đối càng chăm chú, càng bi thống, càng động tình hơn phần lớn con cháu có hiếu!
Quả nhiên khiến.
Người nghe thương tâm.
Thúc người rơi lệ.
Phía dưới.
Trong nửa phần mộ phía trước nhất.
Xuất hiện một bóng người.
Bóng người hơi mê man.
Nhưng sau khi xuất hiện.
Bốn phía lại lập tức vang lên một trận gào khóc thảm thiết.
Phảng phất như đại tướng lãnh binh đứng lên.
Sau lưng, bộ hạ bắt đầu vì đó mà kéo cờ hò hét!
- Hôm nay giúp nô tài ngăn chặn người sau lưng lại, tương lai thờ cúng lễ bái cống phẩm tăng gấp mười lần!
Đại Trường Thu trực tiếp ưng thuận hứa hẹn.
- Phù... Phù... Phù... Phù... ...
Trong đám mộ táng phía dưới.
Trong lúc nhất thời truyền đến trận trận âm thanh phá không.
Phảng phất như có rất nhiều người vì vậy mà kích động.
Đại Trường Thu hung tợn quay đầu nhìn thoáng qua bóng người đang đuổi tới ở xa xa.
Mày tới đi.
Mày tới đi.
Chỉ cần mày dám đến đây.
Không phải mày muốn là có thể ra ngoài!
Mảnh mộ hoang nghìn dặm này.
Nếu không phải bị hạn chế đặc thù.
Đạo khiến bọn họ không cách nào rời khỏi phương viên nơi đây.
Cho dù là Thập Điện Diêm La.
Cũng không dám phát ra mũi nhọn!
Thập Thường Thị lấy Đại Trường Thu cầm đầu, trăm ngàn năm qua, đều cam nguyện mà sống phía sau màn, cũng không xuất hiện trước mặt người, bởi vì thời đại thuộc về bọn họ còn chưa đến.
Nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ thực sự chuyện gì cũng không làm.
Cũng tỷ như loại người bình thường, cho dù là nơi thế lực của âm ty cũng không muốn thậm chí chẳng muốn chạm đến, thường thường sẽ là thiên đường của bọn họ.
Sân khấu của bọn họ không ở triều đình, lại tại địa phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận