Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 522: Mày có thể nhìn ra tao đã bôi phấn

Dù sao thì khách sạn này cũng quá lớn, có thể nói là lâm viên bản Tô Châu thu nhỏ, nếu đổi thành loại khách sạn cỡ nhỏ thì đơn giản hơn nhiều.
Châu Trạch ngồi xuống trên ghế sofa.
Bạch Oanh Oanh chuẩn bị đi nấu nước pha trà.
- Oanh Oanh à, không cần rót nước đâu, trên quầy trước mặt tôi có chai rượu vang, cô lấy nó tới đây nhanh đi.
Châu Trạch nói.
- ... ... - Luật sư An.
Tuy nói trong lòng anh ta hơi khó chịu, nhưng cuối cùng luật sư An vẫn không nói gì, dù sao thì anh ta uống cà phê của người ta lâu như vậy.
Hơn nữa hẳn là cà phê kia còn rất đắt.
Rượu vang được đưa tới.
Oanh Oanh rót hai ly rượu vang.
Vì để tránh thảm án ngược cẩu phát sinh thêm lần nữa.
Luật sư An cố ý đứng dậy đi lấy thêm một cái ly tới là ba cái.
Ngộ nhỡ đợi lát nữa bọn họ lại biểu diễn màn môi đỏ mọng cháy bỏng.
Có lẽ luật sư An sẽ không kìm nén được mà muốn ra tay đánh người.
Ba người cầm lấy rượu vang.
Đời trước điều kiện của Châu Trạch không tốt, thuộc loại bác sĩ khoa ngoại trâu bò, cho dù anh thường xuyên làm giải phẫu kiếm thêm thu nhập nhưng thật ra anh không kiếm được bao nhiêu tiền, phấn đấu đến hơn ba mươi tuổi mới có thể mua căn nhà đầu tiên ở Thông Thành, có thể nói là điển hình cho kẻ nghèo kiết xác.
Về phần hành động xa xỉ như uống rượu vang, đã được định là vô duyên với ông chủ Châu kiếp trước.
Cũng may.
Trâu gặm mẫu đơn là một loại giả bộ, ra vẻ có phẩm vị, dù sao thì Châu Trạch cũng uống nó như uống nước chanh, không mảy may quan tâm tới trong tờ giấy phía sau có bao nhiêu số không.
Bạch Oanh Oanh không uống, chỉ đặt ly rượu lên trước mũi mình, nhẹ nhàng mà ngửi ngửi.
Luật sư An lại uống có đẳng cấp hơn nhiều.
Nhưng so với hai tên quê mùa kia, việc luôn tỏ ra bản thân mình có đẳng cấp ngược lại khiến bản thân có vẻ không hợp với mọi người.
"Đúng rồi, ông chủ, vị bên trong cơ thể ông chủ kia có thể sử dụng không?
Luật sư An để ly rượu xuống hỏi.
- Làm sao vậy?
- Tôi muốn để lại đường lui thôi.
Châu Trạch gật đầu, xem như chấp nhận, trước đây khi ở nhà ga anh đã hỏi doanh câu, doanh câu sẽ không lừa gạt anh, ngộ nhỡ bản thân mình đi báo thù kết quả không những không báo được thù còn bị giết ngược, doanh câu cũng không thể tránh khỏi số phận.
- Vậy là tốt rồi.
Luật sư An cười cười.
- Thật ra đây cũng là một con đường chết, ông chủ còn nhớ chiếc cổng vòm bên trong núi kia không?
- Nhớ kỹ.
- Chắc chắn sau lưng chuyện này không chỉ đơn giản là một hai người như vậy, tôi suy đoán, rất có thể các đại nhân vật phía dưới địa ngục đều đang mưu đồ, tên Phùng Tứ kia chỉ là tên chạy vặt giúp người khác thu dọn hiện trường mà thôi.
Trong đầu Châu Trạch hiện lên hình ảnh từng thôn dân thu mua người kia xếp hàng, nhảy vào cổng vòm.
Những thôn dân kia không phải đang vào địa ngục.
Ngay từ đầu, đầu bên kia cổng vòm vốn không phải địa ngục.
Địa ngục càng giống với nơi thu mua phế phẩm hơn, những thứ mà chỗ kia không hút vào sẽ được đẩy tới địa ngục, sau đó Phùng Tứ sẽ ra mặt giải quyết hết tất cả vết tích.
Như vậy.
Vong hồn trước đó đã tới nơi nào?
Vì sao bọn họ muốn hấp thu nhiều vong hồn như vậy?
- Nhân vật lớn có mưu đồ của nhân vật lớn, chúng ta chỉ làm chuyện chúng ta nên làm là được, chuyện lần này hoặc là không làm, đã làm thì phải làm dứt khoát một chút, xốc tấm màn che lấp này lên.
- Nói chung.
- Đến lúc đó chúng ta đừng nương tay là được.
- Bên phía âm ty sẽ có phản ứng gì? - Châu Trạch hỏi.
Phải biết rằng, đã có Phùng Tứ tham dự, như vậy rất có thể người chân chính mưu đồ chuyện này là một lão đại ở âm ty.
Đừng xem đám nhân vật chính có thể dễ dàng tiêu diệt BOSS quyền cao chức trọng.
Chắc chắn trước khi nhân vật chính ra tay, sẽ có rất nhiều nhân vật phụ bi kịch vì thu thập chứng cứ phạm tội mà bị BOSS lớn giết chết, từ đó làm nổi bật nhân vật chính, đau khổ làm giá y cho nhân vật chính, đến cuối cùng ngay cả mấy phân cảnh hoàn chỉnh cũng không có.
Ông chủ Châu không muốn làm giá y cho người khác.
- Cho nên chúng ta phải làm quang minh chính đại một chút, phải làm sao cho thanh thế lớn một chút, vạch trần chuyện này ra, trái lại chúng ta càng an toàn.
Có thể nói luật sư An là tên giảo hoạt đã chìm đắm rất lâu trong thể chế, rất nhiều chuyện, anh ta có thể nhìn càng thêm rõ ràng.
Thật ra.
Luật sư An cũng hơi bất đắc dĩ, dựa theo tính cách của anh ta, chắc chắn anh ta sẽ thận trọng, cảm thấy "xây tường cao, tích lương nhiều, hoãn việc xưng vương" mới là thích hợp nhất. Vậy mà anh ta phát hiện, lấy tính cách của ông chủ nhà mình, nếu như cứ theo khuôn phép cũ từ từ mà đến, nói không chừng anh có thể phơi nắng đến năm tháng dài đằng đẵng nào đó cũng nên.
Chi bằng đuổi con lừa lên khung.
Đẩy anh đi lên phía trước.
Đến lúc đó, anh không nhanh chân chạy cũng không được.
Châu Trạch nhíu nhíu mày.
Trong lòng luật sư An lộp bộp một chút, ý đồ của mình bị phát hiện rồi sao?
- Từ từ xem sao.
Châu Trạch không cự tuyệt cũng không đồng ý.
Chỉ để Bạch Oanh Oanh lại rót một ly rượu giúp mình.
Uống một hơi cạn sạch.
Chậc.
Nếu không phải nể mặt nhiều số không trên mặt giấy kia.
Thật ra rượu vang còn không ngon bằng nước chanh đây.
... ...
Tuy nói luật sư An đã từng bảo đảm với bản thân, lại thêm bình thường lão là người sống an phận, sẽ không gặp nguy hiểm gì, nhưng trong lòng lão đạo vẫn có chút lo sợ bất an.
Một đường đi tới, lão vẫn luôn bắt lấy đũng quần của mình.
Hai nữ hầu gặp phải, đều nhanh chóng xấu hổ cúi đầu mà chạy đi.
Ngược lại có một người đàn ông bày ra tư thái nửa chống cự, nửa nghênh đón với lão đạo.
Sợ đến bản thân lão đạo tự chạy trước.
- Nơi này thật lớn.
- Đình đài, nhà thuỷ tạ.
- Còn có một cái hồ nước rất lớn
- Khiến hoàn cảnh nơi này giống hệt như trang viên thời cổ đại.
Lão đạo tìm từng biệt thự từng biệt thự một, tường vây cũng không cao lắm, bình thường chỉ cần đến gần rồi chơi game Jump trong Wechat là có thể nhìn thấy tình huống bên trong.
Dựa theo tư liệu ông chủ cung cấp, chí ít đối phương cũng có bốn người, thậm chí là sẽ có càng nhiều hơn một chút, không khó tìm lắm.
Hầu Tử và lão đạo chia binh hai đường.
Tìm hồi lâu, lão đạo không tìm ra manh mối gì.
Bản thân lão cho rằng trước tiên cần phải xác định vị trí mục tiêu, sau đó mới có thể để mấy người ông chủ bắn tên trúng đích. Nhưng lão đi tới chân đã tê rần mà chỉ mới tìm được một phần ba nơi.
Ngày trên đầu, mặt trời đã chói lọi, lão đạo lấy một trái quýt mới vừa hái được bên phía vườn cây, ngồi cạnh bờ rào vừa nghỉ ngơi vừa ăn quýt.
Hiện tại còn chưa tới mùa quýt, quýt hơi chua, nhưng lớn tuổi rồi, lão cũng không còn thích đồ ngọt lắm nữa, lão đạo vẫn có thể ăn ngon lành vô cùng.
Sau khi hai quả quýt vào bụng.
Nhớ lại lời ông chủ căn dặn.
Lão đạo cảm thấy rất có thể đám người ông chủ đã chờ lâu trong phòng, lòng nóng như lửa đốt rồi.
Bản thân mình vẫn nên tranh thủ thời gian tìm thì hơn.
Nếu lão đạo biết ba người ông chủ đang ngồi thưởng thức rượu vang đắt giá trong vòng, thảnh thơi thoải mái mà nói nhảm.
Đoán chừng lão sẽ buồn bực tới mức trực tiếp hộc máu.
Từ phía bờ rào đi tới, phía trước có hai đình, có thể coi là đình giữa hồ, là khu vực công cộng. Một bên lão đạo đã kiểm tra xong, lão dự định lại tới đối diện nhìn xem sao.
Vừa đi vào đình đầu tiên, ngược lại không cảm thấy có gì lạ.
Nhưng khi lão đi vào đình thứ hai thì.
Bỗng nhiên lão đạo run một cái.
Phảng phất như nhiệt độ chung quanh lập tức giảm xuống rất nhiều vậy.
Nhưng trong đình không có gì cả, chỉ có một bàn đá thêm vài băng đá.
Có lẽ vì lão thường xuyên được đám quỷ trong phòng sách phụ đạo tâm lý, cho nên dù trên người lão đạo không có tu vi gì, nhưng đối với một số thứ, bản năng của lão đã nhạy cảm hơn một chút.
Lập tức.
Lão đạo bất động thanh sắc xoay người, lấy nước mắt trâu từ trong túi tiền ra, rất là thuần thục mà bôi lên trên con mắt của mình.
Chớp mắt hai cái.
Trong lúc nhất thời.
Trong đình biến thành thật náo nhiệt!
Không riêng gì trên băng đá có đầy người ngồi.
Ngay cả trên lan can đình cũng có rất nhiều người ngồi.
Mọi người mặc quần áo cổ đại, như đoàn kịch nhỏ, trên mặt còn tô son điểm phấn.
Huyên thuyên mà như đang họp.
Nói chung, lão đạo cũng không hiểu bọn họ đang nói ngôn ngữ quái gì.
Hí... ...
Vì sao ở đây lại có nhiều quỷ như vậy!
Lão đạo hít sâu một hơi, làm bộ như không phát hiện bọn họ, vốn định đi ra khỏi cái đình này.
Bỗng nhiên lúc này có một người đàn ông mặc áo choàng màu xanh đen, trông như hoa đán từ bên ngoài đình đi đến.
Lão đạo thoáng nghiêng người.
Lão đại.
Ngài đi trước.
Đối phương đi tới.
Giữa lúc lão đạo bước nửa bước ra khỏi cái đình này.
Lão lại phát hiện chiếc đình phía sau vốn đầy tiếng "huyên thuyên" không ngừng.
Trong nháy mắt yên tĩnh trở lại.
Một bàn tay lạnh như băng bỗng nhiên đặt trên bả vai lão đạo.
Đồng thời.
Một gương mặt đầy mùi son phấn bu lại.
- Ông.
- Có thể thấy được tôi?
Lúc này, cũng không biết lão đạo là người gặp quỷ nhiều nên có sức miễn dịch.
Hay là bị giật mình, chưa kịp suy nghĩ đã trả lời sai đáp án.
Trong đầu lão lại có thể vang lên một đoạn quảng cáo:
- Mày có thể nhìn thấy tao đã trang điểm sao?
Tên ngốc mạch não kín này.
Khiến quai hàm của bản thân lão đạo phồng lên.
Vậy mà lão có thể trực tiếp bật cười:
- Ha ha...
Bạn cần đăng nhập để bình luận