Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 605: Mở khóa, chứng nhận quỷ sai!

Ông chủ Cừ muốn nói gì nhưng vẫn luôn bị Châu Trạch chặn họng, anh ta có chút bất đắc dĩ trở về tiệm cà phê Internet của mình, mà Châu Trạch lại trở lại phòng đọc sách.
Trong tiệm sách, lão Trương đã ăn xong, luật sư An kéo anh ta vào phòng riêng, còn đang làm công tác tư tưởng, lão Trương chỉ ứng phó qua loa có lệ, cuối cùng vẫn không đáp ứng.
Một trong những công việc của cảnh sát là đối đầu trực diện với đám tam giáo cửu lưu, đắn đo chừng mực, công phu thái cực… lão Trương không phải không biết, lúc này, anh ta đang chậm rãi mài thời gian với luật sư An.
Oanh Oanh rót cho Châu Trạch một ly cà phê, bưng lên hỏi:
- Ông chủ, vì sao ông chủ không đồng ý với Cừ Minh Minh?
- Làm sao vậy? Ảnh hưởng tới chuyện cô tới tiệm bọn họ chơi game sao?
- Đã lâu lắm rồi người ta không đi chơi.
Ừm.
Từ sau khi Oanh Oanh phát hiện Hầu Tử trong tiệm chơi game cũng rất lợi hại.
Cô ấy không tới tiệm cà phê Internet ở đối diện nữa.
- Nếu anh ta muốn mở miệng nói với tôi, nhất định là vì anh ta tự cho rằng anh ta có thể khiến tôi đồng ý, chí ít anh ta cũng cho tôi một chút lợi ích gì đó, nhưng đối với chúng ta, việc trồng hoa ở cách vách là việc rất quan trọng, tôi không thể để anh ta nhúng một tay vào chuyện này, cho dù chỉ là mượn một phần đất.
- Ah, tôi đã biết… Ơ, trời mưa, hôm nay quên cất đồ.
... ...
Đã vào đêm khuya, trời đã sớm trở lạnh, cộng thêm bên ngoài còn đang mưa phùn, cũng bởi vậy, cho dù là Phố Nam, vào thời điểm này, trên mặt đường cũng không có quá nhiều người.
Một người phụ nữ mang giày cao gót cầm tán dù màu đỏ bước chậm trong mưa.
Cô ta vừa đi vừa nhìn chung quanh.
Như du khách trong khu du lịch đang thưởng thức phong cảnh mỹ lệ khó gặp.
Màu da của cô ta hơi trắng, nếu nhìn kỹ còn có thể phát hiện nơi hốc mắt cô ta lộ ra một vòng đỏ ửng quỷ dị.
Không giống gương mặt đã được trang điểm, nó càng giống một loại ấn ký trời sinh hơn.
Cô ta đi rất chậm, như đang tìm thứ gì đó.
Đi tới đi tới.
Dường như giày cao gót dưới chân có chút không vừa chân.
Cô ta ngồi xuống trên ghế dài ven đường.
Tháo giày.
Đưa tay nắm lấy vị trí mắt cá chân.
Bên cạnh cô ta có mấy người đi đường, sau khi nhìn thấy một màn này, bọn họ cố ý dừng bước nhìn nhiều mấy lần, bởi vì người phụ nữ mang tất chân màu trắng.
Người phụ nữ không để ý tới ánh mắt của những người này, cứ tự nhiên thoải mái mà nắm lấy chân mình, đồng thời còn kẹp dù che mưa ngay cổ.
Đám người đi ngang qua chỉ có thể nhìn thấy nửa người dưới của cô ta, nhưng không cách nào phát hiện, trong đôi mắt đã bị chiếc dù che phủ hiện lên một mảng sáng đỏ.
Trong tầm mắt của cô ta.
Thế giới này lập tức từ sắc thái sặc sỡ biến thành hai màu đen trắng.
Từng luồng khói đen không ngừng chảy xuôi từ nơi này.
Có đậm có nhạt.
Có dày có thưa.
Tỉ mỉ phân biệt, này có điểm giống với trăm sông đổ về một biển.
Nhìn hồi lâu.
Mới xác định được phương vị.
Không biết có phải người phụ nữ này bị nơi phồn hoa làm hoa mắt hay như thế nào, nói chung, lúc trước đúng là cô ta lạc đường thật.
Đứng lên.
Một lần nữa tìm đến mục tiêu.
Tiếp tục miễn cưỡng bước chậm trong mưa.
Nơi phồn hoa thật dễ khiến người ta mất phương hướng.
Người phụ nữ càng ưa thích địa ngục hơn.
Nơi ấy đơn điệu.
Giản lược.
Phảng phất như một miếng cổ ngọc đã bị bỏ đi tất cả tạp chất, chỉ còn lại phần thuần túy nhất.
Dương gian.
Vẫn quá loạn.
- A a a a a, ĐM, mả mẹ nó, a a a a a!!!!!!
Một người đàn ông trung niên cầm điện thoại di động không ngừng giậm chân mắng to.
Khiến không ít người ở phụ cận chú ý.
- Ông ta làm sao vậy? - Một cô gái đang đi chung dù với bạn trai hỏi bạn trai bên cạnh.
Mặc dù chiều nay hai người hẹn nhau ra ngoài dạo phố, nhưng bạn trai cô ấy vẫn luôn cầm điện thoại di động nhìn gì đó, rõ ràng anh ấy rất hưng phấn, không biết có chuyện gì mà anh ấy cứ luôn cười khúc khích.
Kết quả ngay mới vừa rồi, bạn trai chợt trầm mặt, mất hứng.
Này.
Tiếp theo bọn họ sẽ tới khách sạn đấy.
Anh như vậy là có ý gì!
Bạn trai thở dài.
Lộ ra vẻ mặt của người đặc biệt hiểu chuyện, có chút tức giận bất bình nói:
- RNG không cợt nhã sẽ chết sao!
- Đó là cái gì? - Cô gái không hiểu.
- Em không hiểu đâu.
Bạn trai nói xong lại cách xa bạn gái, cầm cây dù, đi tới bên cạnh người đàn ông vừa giậm chân mắng to, che mưa giúp anh ta.
Đồng thời còn đưa tay ôm lấy bả vai đối phương, dùng sức vỗ vỗ.
- ... ... - Bạn gái.
Người phụ nữ đi giày cao gót hơi nghi hoặc một chút mà nhìn một màn này.
Lại cảm thán.
Dương gian.
Quả nhiên là hỗn loạn tưng bừng.
Ngay sau đó.
Người phụ nữ mở rộng bước chân rời khỏi nơi này, cô ta có nơi cô ta muốn đến, ở thành phố này, ở nơi này, một năm qua đã xảy ra không ít chuyện, nhưng chuyện làm cô ta cảm thấy kỳ quái là dường như rất nhiều chuyện đã phát sinh nơi đây bị người coi nhẹ một cách có chọn lọc.
Cũng may.
Âm ty có chế độ sửa sai của chính mình.
Rốt cục vẫn bị lật ra.
Cho nên.
Cô ta đến xem thử.
Cô ta cũng có chút tò mò.
Vì sao nơi đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng đám quỷ sai nơi này vẫn không bị âm ty chú ý tới.
Đây rốt cuộc là vì.
Nguyên nhân gì?
Quan trọng nhất là.
Âm ty đã đưa ra chỉ lệnh vài lần, nhưng mỗi lần đều bỏ sót nơi đây.
Phảng phất như.
Nơi này là nơi tầm mắt âm ty không thấy được.
Nhưng âm ty.
Không cho phép có nơi không thấy được này tồn tại.
Đây là thể chế vận chuyển, cho dù luật sư An có hô to "gió nổi lên, trời muốn sụp".
Nhưng chỉ cần trời còn chưa thực sự sụp xuống, khi tòa nhà vẫn chưa bị lật đổ hoàn toàn, thể chế này vẫn sẽ tiếp tục ương ngạnh mà vận chuyển, làm việc nó cần làm.
Thân phận của người phụ nữ này.
Không đơn giản.
Có thể có được tư cách sửa sai, từ điểm mù mà phát hiện được có điểm gì đó không đúng, đương nhiên không thể nào là tiểu nhân vật.
Cô ta đến.
Cô ta muốn nhìn xem.
Cô ta cũng đã chậm trễ chút thời gian.
Nhưng hiện tại cô ta đã tới rất gần địa phương kia.
Sắp.
Tới rồi.
... ...
Ông chủ Châu lấy chứng nhận quỷ sai của mình ra, cầm trong tay lật qua lật lại, khóe miệng mang theo ý cười.
Không cười không được.
Cứ nghĩ tới hôm nay tên doanh câu ngu ngốc này đã cò kè mặc cả với mình suốt nửa ngày mới có thể đi ra.
Kết quả lại bị gạt.
Ông chủ Châu lại cảm thấy rất sung sướng.
Như ngày hè mới tập thể dục trên sân thể dục ra, cách hàng rào sắt nhận lấy một chai nước ướp lạnh từ trên tay người bán hàng ở sạp nhỏ bên ngoài, vui vẻ ăn một miếng lớn.
Thật ra, ông chủ Châu không biết mình đang khiêu vũ trên mũi đao.
Giống như người ăn một lúc quá nhiều đồ lạnh sẽ bị ngất đi vậy.
Ông chủ Châu còn không rõ ràng lắm, doanh câu vốn đã đến độ vì không để bản thân mình bị chê cười mà tình nguyện lựa chọn tử vong.
Nếu không.
Nhất định ông chủ Châu sẽ thu liễm hơn hiện tại nhiều lắm.
- Oanh Oanh à, chuẩn bị một cái bát giúp tôi, thêm một ly nước trong nữa.
- Được, ông chủ.
Rất nhanh Oanh Oanh đã cầm chén và nước đưa lên.
Châu Trạch đặt chứng nhận quỷ sai qua một bên.
Dùng móng tay cắt lòng bàn tay của mình.
Khiến máu tươi nhỏ vào trong bát.
Oanh Oanh không ngăn cản Châu Trạch, cô ấy biết ông chủ nhà mình làm như vậy khẳng định không phải vì muốn tự mình hại mình, cô ấy lập tức chạy đi lấy hòm thuốc, chờ ông chủ làm xong chuyện lại băng bó giúp anh.
Lần này Châu Trạch lấy rất nhiều máu, hơn phân nửa bát.
Sau khi nhỏ máu vào bát, Châu Trạch không những không suy yếu mà còn phấn khởi hẳn lên.
Đây là phản ứng rất bình thường, lấy máu kích thích thân thể, nhưng phấn khởi chỉ là tạm thời, chốc lát nữa anh sẽ hổn hển mà suy yếu đi.
Cầm bát cất kỹ.
Châu Trạch bưng bát nước lên, để nước trong bát chảy vào vị trí vết thương của mình.
Từng dòng từng dòng sát khí màu đen bay lên từ trong lòng bàn tay anh, cuốn lấy nước, khiến nó không khuếch tán chảy tràn ra ngoài.
Sau đó.
Châu Trạch lại bỏ chứng nhận quỷ sai vào trong bát máu của mình.
Chứng nhận quỷ sai chìm trong máu tươi.
Châu Trạch chậm rãi dung nhập sát khí kèm nước trong lòng bàn tay mình.
Lại từ từ úp ngược nó vào miệng bát.
Trong lúc nhất thời.
Máu tươi bắt đầu sôi trào lên.
Chứng nhận quỷ sai bên trong cũng đang chìm chìm nổi nổi.
- Ông chủ, ông chủ đang định làm gì vậy?
Oanh Oanh không nhịn được hỏi.
- Mở khóa.
- Mở khóa?
- Ừm.
Chứng nhận quỷ sai của chính mình có thể hù tiểu loli và luật sư An tới đái ra quần, nhưng rốt cuộc phải dùng cái đồ chơi nhỏ này như thế nào, bản thân mình lại không biết, đám người luật sư An cũng không biết rõ.
Thứ này quá cao cấp.
Thực sự quá cao cấp.
Không phải cấp bậc đám người luật sư An có thể đụng chạm đến.
Thậm chí.
Đoán chừng ngay cả Thập Điện Diêm Vương cũng không biết phải dùng thứ này như thế nào.
Dù sao.
Vào năm đó.
Đây cũng là thứ chỉ có lịch đại Thái Sơn phủ quân nhất mạch mới có thể nắm giữ.
Cũng may.
Doanh câu biết.
Chẳng qua.
Không ngờ thằng này vẫn luôn biết.
Nhưng lại không nói.
Thực sự là.
Quá đáng giận!
Đáng đời bị lừa!
Máu loãng bắt đầu xôn xao, dung hợp với bọt nước và sát khí, tạo thành từng luồng sương máu, chứng nhận quỷ sai như bị kích phát gì đó, chậm rãi bồng bềnh.
- Thành công rồi sao? - Oanh Oanh hỏi.
- Còn thiếu một bước.
- Bước gì?
- Khẩu quyết.
- Khẩu quyết? Vậy ông chủ nhanh đọc đi.
Oanh Oanh nắm hộp thuốc trong tay, cô thế đang vội muôn băng bó xử lý vết thương cho ông chủ.
Châu Trạch hít sâu một hơi.
Nhắm mắt lại.
Dùng giọng điệu rất nghiêm túc đọc lên khẩu quyết doanh câu nói cho anh ta biết:
- Điềm lành ngự miễn!
Đột nhiên.
Chứng nhận quỷ sai phát ra một tia sáng.
Trong nháy mắt bao phủ Châu Trạch vào trong.
Sau đó.
Quang mang trên chứng nhận quỷ sai tiêu tán.
Rơi trên bàn sách.
Không có bất kỳ biến hóa nào.
Chí ít.
Nhìn bề ngoài nó không có gì đặc biệt, giống những chứng nhận quỷ sai khác như đúc.
Chỉ là.
Khi Châu Trạch lần thứ hai cầm nó vào tay thì.
Châu Trạch phát hiện chứng nhận quỷ sai lại có thể truyền tới một chút cảm giác ấm áp, đây là thứ lúc trước không có, dường như giữa bọn họ đã nhiều thêm một chút cảm giác thân thiết.
Châu Trạch không biết đây là tồn tại chân thật hay vẻn vẹn chỉ là tác dụng tâm lý?
- Ông chủ, đã được rồi sao? - Bạch Oanh Oanh yên lặng mở hộp thuốc ra.
- Hẳn là vậy...
Châu Trạch cũng không chắc chắn lắm.
Nhưng anh lại không biết phải làm thế nào mới thử nghiệm được.
... ...
Khi người phụ nữ mang giày cao gót đi tới vị trí cách phòng sách chỉ mấy trăm mét thì.
Bỗng nhiên cô ta ngừng lại.
Trong mắt cô ta có chút mê man.
Phảng phất như cô ta không biết tiếp theo chân mình nên bước đi như thế nào.
Trong đôi mắt người phụ nữ mang giày cao gót lần thứ hai có tia sáng đỏ lóe lên.
Nhưng lần này.
Mặc dù trước mắt có khói đen.
Nhưng dường như nó đã bị rối loạn tiết tấu.
Không còn vận động theo quy luật nào nữa.
Thậm chí.
Cô ta còn không thể không theo bản năng mà chậm rãi khom người xuống.
Ngay cả dù cũng rơi trên mặt đất.
Cô ta ôm đầu gối của mình.
Ngồi sụp xuống.
Hơi nghi hoặc một chút mà nhìn khắp bốn phía.
Lẩm bẩm:
- A.
- Mình đã lên đây
- Vì cái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận