Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1065: Cần mặt mũi (1)

Thế nhưng có ai lại bảo nó gọi nó là kẻ phản bội chứ?
Đồ phản bội không đáng đồng tình.
- Đừng nói cái gì mày cũng đều không cảm nhận được đấy, nếu như mày dám gật đầu, tao sẽ cảm thấy mày thật sự vô dụng đấy, tối nay sẽ được ăn lẩu chồn hoa rồi.
Hoa Hồ Điêu giật mình một cái.
Nó nằm sấp trên mặt đất dùng mũi ngửi một cái.
Ngay từ đầu.
Nó cũng có chút mơ hồ.
Bởi vì nó thực sự không cảm ứng được chút bất thường nào.
Yêu thú vốn có một loại nhạy bén vượt qua loài người.
Tiểu Hầu Tử ở trong tiệm sách cũng vậy, như thể kèm theo kỹ năng bug nhìn xuyên thấu qua sương mù vậy.
Con Hoa Hồ Điêu có huyết mạch thượng cổ này, dĩ nhiên không thể nào quá kém được.
Ngửi ngửi, vẻ mặt Hoa Hồ Điêu bỗng nhiên thay đổi.
- Chít chít chít chít! ! ! ! !
Hoa Hồ Điêu thay đổi tiếng kêu.
Đổi thành đưa vuốt thịt ra.
Chỉ chỉ bên trên.
Lại vừa chỉ chỉ xuống dưới.
Vừa chỉ chỉ bên trái.
Lại vừa chỉ chỉ bên phải.
Sau đó cái chân còn tốt chống đỡ cơ thể.
Đi một vòng.
Chỉ một vòng.
- Mày đang đùa giỡn tao đó hả, đây là ý gì? - Luật sư An mắng.
Thằng bé trai lại chậm rãi nói:
- Thập diện mai phục.
Luật sư An thật sự rất muốn hỏi em đã lén học tập tiếng chồn từ lúc nào vậy.
Chẳng lẽ thời điểm tôi đi tìm tiểu thư, em ở trong phòng lén lén cố gắng bổ túc?
Chân thật đến như vậy sao?
Cơ mà dù gì người ta cũng đã là một đại cương thi mấy trăm năm, có thể hiểu được ngôn ngữ của một ít loài thú cũng rất bình thường, trong ghi chép của người xưa cũng không thiếu những kỳ nhân có thể câu thông với động vật.
Vả lại, luật sư An cũng không có hứng thú gì với việc trao đổi với cái con chồn ngốc này.
Lỡ như giao lưu nhiều quá dẫn tới chỉ số thông minh bị con chồn ngốc này đồng hóa, vậy thì thực sự là mất nhiều hơn được rồi.
Cùng là thú cưng như nhau.
Nhìn Hầu Tử nhà người ta đi, quan hệ với ông chủ lại rất gần gũi, lại thân thiết với ông chủ như ông cháu, nhưng cái con chồn ngốc này thì sao?
Bị đày đi đến mức làm thú cưng cho cấp dưới của ông chủ, chậc chậc.
- Bây giờ chúng ta có hai lựa chọn, một, là trở về phòng, giả vờ như chuyện gì cũng không biết.
- Hai, nhanh chóng đuổi theo trừ ma vệ đạo.
Lúc nói ra lựa chọn thứ hai, trong đôi mắt thằng bé trai mang theo sự khinh thường nhàn nhạt.
Nếu như nói, hai năm trước, lúc vừa mới trở thành quỷ sai, nguyên nhân ông chủ Châu ra tay với tiểu Hầu Tử đó là bởi vì khi đó ông chủ Châu còn theo bản năng xem mình là “người” cùng với thân phận “bác sĩ” như kiếp trước.
Như vậy.
Đối với thằng bé trai mà nói.
Bản thân anh ta vốn là đối tượng mà “thiên đạo” muốn đả kích, hoàn toàn có thể sáp nhập vào bên trong hàng ngũ “quỷ”, để cho một con “quỷ” đi trừ ma vệ đạo.
Quá không thực tế cũng quá làm khó người khác rồi.
Bình thường lúc ở trong tiệm sách, ngoại trừ do Châu Trạch phân phó, anh ta cũng sẽ không ra ngoài đi lung tung làm gì, cứ yên yên tâm tâm làm tình thánh của mình thôi.
- Được rồi, về ngủ, ngủ, đợi lát nữa báo cho ông chủ, vé máy bay hẳn là vào sáng mai, tôi xem trên điện thoại di động có nhắc nhở, Oanh Oanh mua vé máy bay cho chúng ta rồi.
Luật sư An ngáp một cái.
Một trận đại chiến kết thúc.
Vốn là thời điểm nên nằm ở trên giường suy nghĩ về vũ trụ hồng hoang đi.
- Ba!
Thằng bé trai đóng cửa lại.
Không cần biết hiện tại cái khách sạn này đang chơi trò “quần ma loạn vũ” gì đó, chỉ cần đầu óc của cái thứ đó chưa đến mức như bã đậu, đến gõ cửa gian phòng này, luật sư An và thằng bé trai đều có thể làm như không nhìn thấy.
Nhưng mà.
Hai người mới trèo lên giường không được 10 phút.
Luật sư An còn chưa hút xong điếu thuốc thứ hai.
- Đông đông đông!
Tiếng gõ cửa truyền tới.
Luật sư An lắc đầu một cái, trong mắt mang theo sự tức giận nhàn nhạt, không muốn quan tâm là không muốn quan tâm, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ nhát gan sợ phiền phức.
Mở cửa.
Tiểu ca ‘Đói bụng nha’, trên người mặc chiến bào màu xanh lam xách túi đứng ở cửa.
(Đói bụng nha - Ele.me: dịch vụ chuyển phát đồ ăn nhanh)
So với hai tiểu ca của bên giao hàng Meituan trước đó, giống nhau như đúc.
(Meituan: dịch vụ vận chuyển đồ ăn, hoa quả)
- Anh bạn à, nhanh như vậy liền phản bội trận doanh rồi sao?
Tiểu ca của ‘Đói bụng nha’ sửng sốt một chút, có chút không thể nào hiểu được, nhấc lên nylon lên, hỏi:
- Là các người đặt đồ bên ngoài?
Diễn nữa đi.
Anh diễn nữa cho tôi xem đi.
Tay phải của luật sư An bắt đầu từ từ rút bạch cốt thủ ra.
Đúng lúc này.
Thằng bé trai đi tới, nhận lấy túi nilon, đồng thời trả lời:
- Cám ơn, năm mới vui vẻ.
- Năm mới vui vẻ.
Tiểu ca ‘Đói bụng nha’ lập tức rời đi, luật sư An có chút sững sờ, nhìn thằng bé trai xách túi nilon đi qua ngồi bên mép giường:
- Em đặt đồ bên ngoài à?
- Ừ, dây cáp điện hư rồi, tôi mua một cái máy sạc điện.
Vừa nói.
Thằng bé trai vừa mở gói đóng ra, cắm máy sạc điện vào ổ cắm đầu giường, kết nối với điện thoại di động của mình bắt đầu sạc điện.
Luật sư An đóng cửa lại, lên giường, vừa ngáp dài vừa nói:
- Nói cách khác, lúc này tất cả những người ra vào khách sạn này, đều sẽ biến thành một bộ dáng?
- Hẳn là đi.
Thằng bé trai mở điện thoại di động lên.
Bắt đầu soạn tin nhắn gửi Wechat cho tiểu loli:
- Xin lỗi, điện thoại hết pin, gửi tin nhắn về muộn quá.
Luật sư An lén lén liếc mắt qua, xem trộm tin nhắn của người ta, hơn nữa còn không có chút đạo đức nào mà hỏi:
- Đây là đang nhắn với Lâm Khả hay là đang nhắn với Vương Nhị?
Thằng bé trai trầm mặc một chút, nói:
- Có lúc, chính bởi vì không biết, cho nên mới càng thú vị.
- A, nói không chừng là người cha kia của người ta lấy điện thoại của con gái mình nhắn tin với em thì sao.
Nghe vậy.
Thằng bé trai nhíu mày một cái.
Bởi vì anh ta cảm thấy không phải là không có khả năng này, bởi vì ba của Vương Nhị, cái người đàn ông trung niên, người mà đời trước đã từng có dây dưa với ông chủ đó, cho dù là đứng ở góc độ bản thân thằng bé trai, cũng cảm thấy người đó rất khác biệt.
Chẳng qua là chỉ suy nghĩ một chút.
Thằng bé trai vẫn lắc đầu một cái:
- Anh ta không nhàm chán như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận