Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 513: Nhảy disco trong nhà xác!

Cũng có thể đây chính là cuộc sống.
Rất nhiều người luôn cảm thấy mình sẽ là người đặc biệt.
Nhưng trên thực tế, thật ra chỉ đơn giản là mọi người đang trải qua chuyện mình nên trải qua thôi.
Tỷ như.
Hoả táng.
Ngoài một số nhỏ người.
Phần lớn người sau khi chết đều sẽ đi đến một bước này.
Chỉ là.
Châu Trạch đã không phải lần thứ hai vào lò hỏa táng.
Mà là lần thứ ba.
Tục ngữ nói.
Đánh một tiếng trống dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống dũng khí không còn, hiện tại Châu Trạch đã có ý muốn từ bỏ chống cự.
Đốt đi.
Đốt đi.
Hoả táng đi sau đó tôi lại phiêu đãng, phiêu đãng tìm một thân thể khác.
Nếu như không tìm được.
Vậy đi luôn đi thôi.
Hai bộ thi thể phía trước đã được đặt vào.
Châu Trạch đã ngửi được mùi xăng, cũng cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng.
Người anh em.
Vợ và em trai anh.
Đều thành tro.
Anh em lời rồi.
Tôi chỉ mượn thân thể của anh đợi một lát.
Không ngờ tôi có thể trực tiếp báo thù cho anh.
Châu Trạch còn có thời gian nhàn hạ thoải mái mà nghĩ tới những thứ này, rất nhanh đã đến phiên anh, xe cứu thương đã được nối xong, gần đưa vào.
Đây là cảm giác khiến anh quen thuộc tới cỡ nào.
Chỉ là.
Chờ đến phiên anh thì.
Đèn trong nhà tang lễ.
Bỗng nhiên cùng tối xuống.
Ngay tiếp đó, nhân viên lò thiêu cũng tạm ngừng công tác.
Nhà tang lễ.
Bị cúp điện.
- Gọi điện thoại cho cục cung cấp điện hỏi thử xem, mau lên, nếu vấn đề nằm ở phía chúng ta, mau chóng tìm người tu sửa, nhanh.
Còn có, tạm thời dời thi thể này đến kho đông lạnh đi, cho dù bên kia có bị cúp điện vẫn có khí lạnh.
Ông chủ Châu không cảm thấy may mắn chút nào, cũng không cảm thấy hài lòng chút nào.
Bởi vì chẳng mấy chốc điện sẽ có lại.
Điều này cũng có nghĩa bản thân mình lại phải tới đây lần thứ tư.
Trong lòng cũng phải có chuẩn bị bị thiêu lần thứ tư.
Trực tiếp đốt cháy đi.
Không thể cho mình một cái chết thống khoái sao?
Giống như trong phim kinh dị, thật ra thời gian kinh khủng nhất không phải khi quỷ quái hoặc hung thủ nhảy ra đánh nhau với nhân vật chính.
Mà là khi quỷ hoặc kẻ ác còn chưa xuất hiện, nhân vật chính đang ở trong một căn phòng, chậm rãi chậm rãi lục soát tìm kiếm.
Chờ bị thiêu.
Cũng là một loại dày vò.
Cũng may.
Sau khi bị đẩy vào kho đông lạnh.
Ông chủ Châu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Khí lạnh khiếp người này khiến linh hồn của anh được thả lỏng.
Như được tẩm bổ.
Phù.
Thật thoải mái.
Dường như rất lâu rất lâu, điện trong nhà tang lễ vẫn chưa được sửa xong, cụ thể là vì nguyên nhân gì, Châu Trạch không rõ ràng lắm.
Anh chỉ nhớ rõ dường như mình mơ mơ màng màng thật lâu.
Không phải ngủ.
Như anh đang nằm trên bờ cát, dưới ánh nắng tươi sáng, như đi vào cõi thần tiên.
Nơi đây.
Thật khó có thể dùng lời để miêu tả.
Trước đây khi Châu Trạch không có chuyện gì làm, anh thường đi ngang qua bệnh viện, sau đó cố ý chạy vào nhà xác của bệnh viện "nhìn đắng cay nhớ ngọt bùi".
Vào nhà xác, chui vào tủ đựng thi thể.
Đối với Châu Trạch.
Đó như là nhà của anh vậy.
Chỉ tiếc, mấy anh chị trong phòng này không thể nói.
Có lẽ, tiếc nuối duy nhất là dường như vì tai nạn xe, nên bộ thi thể này đã xuất hiện thêm khá nhiều vấn đề, xương cốt trên người cũng đứt không ít, ông chủ Châu thử khu động, động là có thể động, nhưng cực kỳ gian nan.
Châu Trạch nhớ tới lần trước, khi người phụ nữ trên cầu Nại Hà tiến vào một bộ thi thể, hình như ả ta đã dựa vào việc cắn nuốt vong hồn để tẩm bổ cho cơ năng của thân thể mình.
Nhưng đây là tri thức tài sản chỉ cầu Nại Hà mới biết.
Ông chủ Châu không biết.
- Lộc cộc.
Bên ngoài có tiếng động truyền đến.
Châu Trạch khẽ lắc đầu.
Đến, lại bị đốt sao?
Châu Trạch đang do dự mình có nên lắc đầu, vung tay hay gì đó trước khi bị thiêu, lại hù đối phương thêm lần nữa không?
Hay mình cứ trực tiếp bị đốt đi, dứt khoát mà tìm một thân thể khác.
Chẳng qua, rất nhanh Châu Trạch đã phát hiện điểm không bình thường.
Một là anh không nghe thấy đèn sáng, máy móc kho đông lạnh cũng chưa được khởi động, không phải điều này đồng nghĩa với còn chưa có điện sao?
Thứ hai là người tiến vào đang mở cửa tủ ra, mở từng tủ từng tủ một.
Anh ta định lấy hết thi thể trong nhà tang lễ ra, bắt đầu làm canh hầm cách thủy sao?
Châu Trạch cũng bị đẩy ra ngoài.
Ông chủ Châu không nhúc nhích.
Chân trái của anh đã bị gãy, ngực cũng có rất nhiều chỗ gãy xương, hiện tại anh rất ước ao có thể được như Thúy Hoa lần trước, vừa phụ thân vào thi thể kia đã có thể chơi phong nhận, cứ phải gọi là khí phách.
Mình bây giờ không làm được đến mức ấy, đoán chừng mình chỉ cần thao túng thân thể này đứng thẳng không ngã xuống đất đã rất khủng khiếp rồi.
Hình như không chỉ có một người.
Từng thi thể một bị dời ra, dựa vào vách tường.
Châu Trạch cũng bị chuyển đi.
Châu Trạch len lén mở mắt ra, nhìn một chút.
Phát hiện vách tường mình đang dựa vào có không ít "bạn cùng phòng" cũng dựa như mình.
Hình như khán giả livestream gọi "quốc hữu".
Bên phía Châu Trạch phải gọi "hỏa hữu".
Dù sao thì cuối cùng, mọi người đều sẽ bị đốt như nhau.
Rất nhiều nhà tang lễ đều có tác dụng như nghĩa trang thời cổ đại, một số thi thể có liên quan vụ án hoặc thi thể không biết tên, không cách nào xử lý sạch sẽ thống khoái, đều được tồn trữ ở chỗ này.
Cũng bởi vậy.
Tỉ lệ người được chuyển vào nơi này ở rất cao.
Châu Trạch dứt khoát mở mắt bình thường.
Dù sao thì có một số người chết cũng đang mở to mắt.
Sẽ không bị hoài nghi.
- Lộc cộc.
Tiếng này lần thứ hai vang lên.
Châu Trạch nhìn thấy một học sinh tiểu học mặc đồng phục dẫn theo một người phụ nữ mặc váy đỏ đi tới vị trí trung ương.
Thoạt nhìn cậu bé rất khoẻ mạnh kháu khỉnh, rất đáng yêu.
Người phụ nữ hơi gầy, cũng không cao lắm.
- Mẹ, có thật nhiều đồ ăn ngon.
- … - Châu Trạch.
Không thể yên tĩnh một chút sao!
Linh hồn lão tử không thể tìm được cơ thể mình đã khiến lão tử rất buồn bực, có được không?
Kết quả mày lại còn chơi trò sóng trước vừa đi, sóng sau lại tới.
Anh đã đụng phải người bị bệnh thích ăn thi thể sao?
Chẳng qua.
Rất nhanh Châu Trạch đã phát hiện mình nghĩ lầm rồi.
Đối phương không đơn giản là người có bệnh mê ăn thi thể.
Cậu bé trực tiếp lột váy của mẹ mình xuống.
Đây là một cử động rất nghịch ngợm.
Đủ để sánh với đám trẻ hư giật váy của mẹ xuống ngay trong công viên nước.
Chẳng qua.
Sau khi váy bị kéo xuống.
Ngược lại không có cảnh xuân gì lộ ra.
Hoặc có lẽ là.
Một người phải có khẩu vị nặng tới mức nào mới có thể coi đây là cảnh xuân?
Hai chân người phụ nữ đan chéo.
Rất nhỏ, cũng rất đen.
Tỉ lệ cực kỳ không cân đối.
Giống như hai que diêm chống nửa người trên vậy, trông có vẻ như cô ta là người bị bệnh cơ bắp héo rút, nhưng lại không giống.
Hai tay người phụ nữ đặt ở bụng mình, hai chân đan chéo.
Chính là tư thế kinh điển khi Marilyn Monroe bày ra khi váy trắng bị thổi bay.
Nhưng hiện tại, hình ảnh này đặt trên người cô ta.
Thứ xuất hiện không phải vẻ đẹp.
Mà là một loại quỷ dị đến mức kẻ khác hít thở không thông.
- Mẹ, hôm nay thầy Thiên dạy bọn con hát, hát bài Hải quân, con biểu diễn cho mẹ xem có được không?
Cậu bé giống như học sinh tiểu học thông thường, sau khi về đến nhà thường sẽ khoe khoang với cha mẹ mình hôm nay con học được thứ gì mới trong trường học.
Nhưng phải biết rằng, nơi này là nhà tang lễ.
Hơn nữa ở trước mặt từng dãy thi thể.
Giọng trẻ con non nớt sạch sẽ này trái lại làm nổi bật bầu không khí khiến người tê cả da đầu.
- Tôi là tiểu Hải quân, lái tiểu pháo.
- Không sợ gió, không sợ sóng, dũng cảm tiến về phía trước.
Bé trai vừa hát vừa cúi chào.
Đồng thời cậu bé giậm chân tại chỗ, giẫm rất đều nhịp.
Biểu diễn rất chân thành.
Hát cũng không tệ.
Người phụ nữ đang đứng bên cạnh cũng bắt đầu chuyển động theo vận luật của cậu con trai.
Hai đùi tinh tế đến mức khiến người không thể tưởng tượng nổi của cô ta như hai chiếc đũa, càng không ngừng giang rộng ra rồi lại thu hẹp lại.
Có chút giống với bước tiến hip hop.
Đồng thời.
Gương mặt người phụ nữ vốn chỉ hơi gầy lại vẫn có thể tính là bình thường đang từ từ lõm xuống.
Tròng mắt bắt đầu trở nên lớn lên.
Viền mắt căng ra.
Môi cũng bắt đầu nhô lên.
Nói chung.
Chính là ngũ quan trở nên càng thêm rõ ràng, co rút những vị trí trống trên mặt tới mức tận cùng.
Miệng của người phụ nữ càng không ngừng mở rồi lại khép, như con lật đến trên bờ cát, chỉ là tần suất và tốc độ trở nên nhanh hơn rất nhiều, nhưng Châu Trạch lại không nghe được rốt cuộc cô ta đang nói cái gì.
Châu Trạch "híp mắt" nhìn một màn này.
Thật lòng cảm thấy có lẽ ngày mai khi đứa nhỏ này dẫn theo mẹ mình cùng tới trường học, tới phòng làm việc của thầy giáo đơn độc biểu diễn cho thầy giáo xem.
Thầy của cậu bé sẽ phải cảm động đến khóc lên.
Chẳng qua.
Tiếp đó.
Chuyện khiến Châu Trạch không nghĩ tới xảy ra.
Một luồng lực lượng đang nỗ lực nhích lại gần mình, có ý đồ muốn tiếp quản quyền khống chế thân thể này của mình.
Châu Trạch cự tuyệt theo bản năng, rất nhanh lực lượng này đã tản ra.
Nó tới quá nhanh, căn bản Châu Trạch không có thời gian để tự hỏi.
Nhanh như là có người bỗng dùng sức nắm hạ thể của bạn.
Mà phản ứng đầu tiên của bạn chắc chắn không phải là nghĩa chánh ngôn từ mà nói với đối phương rằng: "Này, hành vi này của mày không đúng, đây là quấy rối tình dục, tao có quyền kiện mày".
Mà bạn sẽ một cước đá văng thằng điên này đi.
Sau đó.
Một màn thú vị xuất hiện.
Bên cạnh Châu Trạch, những "hỏa hữu" này.
Lại có thể cùng chuyển động theo tiết tấu của bé trai kia.
Bạn có thể tưởng tượng ra trong nhà xác của nhà tang lễ.
Một đám thi thể đạp bước, cùng high theo nhịp bài hát tiểu hải quân của một đứa bé là tình cảnh thế nào không?
Cho dù Châu Trạch là người đã tới địa ngục nhiều lần.
Thế nhưng hình ảnh này là lần đầu tiên Châu Trạch nhìn thấy.
Lúc mới đầu, động tác của những thi thể này còn rất đông cứng.
Nhưng nhảy một hồi, bọn họ bắt đầu cảm thấy quen thuộc, như đã tiến vào trạng thái.
Trong nhà xác.
Trong lúc nhất thời thật là quần ma loạn vũ.
- Pháo hạm bắn thật nhanh, đại pháo nhắm rất chuẩn.
- Kẻ địch dám can đảm đến xâm phạm.
- Đoàng đoàng đoàng! ! !
Bé trai hát tới phần cao trào.
Đặc biệt là mấy chữ "đoàng đoàng đoàng" cuối cùng này.
Hát tới phá lệ hữu lực.
Thậm chí người mẹ còn giơ hai tay lên, làm ra động tác nổ súng.
Bên cạnh Châu Trạch, đám "hỏa hữu" cũng giống như vậy.
Cùng nhau làm ra tư thế chuuni đến không thể chuuni hơn.
- Đoàng đoàng đoàng!
Phối hợp thiên y vô phùng!
Ông chủ Châu không phối hợp.
Càng không ăn khớp.
Một là vì khi luồng lực lượng kia có ý đồ tiếp quản thân thể mình đã bị bản thân mình cự tuyệt.
Hai là vì nhảy như vậy quả thật quá xấu hổ.
Cảm thấy thẹn luỹ thừa thậm chí còn thẹn hơn cả khi lão đạo ngồi trên xe lăn điện, bật nhạc "tút tút tút" mà chạy lên phố đi bộ Phố Nam.
Các người cứ chơi đùa đi.
Chơi đùa vui vẻ là được rồi.
Tao sẽ không nổi điên với các người.
Còn có.
Nếu như có thể.
Châu Trạch thật muốn rống to một tiếng.
Công nhân viên trong nhà tang lễ này.
Các người đã chết đi đâu rồi.
Vì sao còn chưa có điện?
Nhanh chóng đốt hết đám bệnh tâm thần trong này đi.
Thật không nhìn nổi.
Thực sự không nhìn nổi.
Ngay khi Châu Trạch nghĩ tới những chuyện này.
Bỗng nhiên có giọng trẻ con vang lên ở vị trí rất gần:
- Chú.
- Là cháu hát không được hay sao?
- Nếu không.
- Vì sao chú không nhảy theo bọn cháu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận