Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1460: Lần sau không được ngoại lệ (1)

Tầm thường.
Thông thường.
Biếng nhác.
Đây là cảm giác khi nhìn toàn cảnh, giống như là ba gã lười biếng độc thân đang đứng ở dưới gốc cây cổ thụ đầu làng mà phơi nắng chiều vậy, sẽ chờ ở Vương quả phụ ở cuối thôn đi ngang qua thì sẽ có đôi câu ba hoa tiện miệng vậy.
Ở ngoài cùng bên phải là một lão đầu tử, tóc có chút lưa thưa, trên mặt còn có một chút lốm đốm, có lẽ người bình thường sẽ cảm thấy đây là đốm đồi mồi trên da, nhưng vị bộ đầu này là người từng trải, mặc dù không phải là nhân viên nghiệm xác, nhưng chút kinh nghiệm này thì vẫn phải có, đây rõ ràng là —— thi ban.
Người đàn ông trung niên ở ngoài cùng bên trái, giữ lại một kiểu tóc ưu buồn, khí tức nội liễm, trong đôi mắt ẩn chứa sự sắc bén.
Người thanh niên đứng ở chính giữa.
Ánh mắt lơ đãng.
Lộ ra một loại lãnh đạm như thể mọi thứ xung quanh mình đều không đáng quan tâm.
Trong lúc mơ hồ.
Có thể ngửi được vị mặn nhàn nhạt tản ra từ trên người vị này.
Lão đầu tử ngoài cùng bên phải giơ tay lên.
Nói:
- Đứng lên đi.
- Tạ đại nhân!
Hai vị tuần sứ lập tức lên.
Ở âm ti, đẳng cấp địa vị vô cùng nghiêm ngặt.
Tuy nói Phùng Tứ đã lên chức, trực tiếp mang chiếc đai màu vàng vào, có lẽ ngay cả chính bản thân anh ta cũng sẽ không phủ nhận nhân tố “dung mạo khí chất”.
Nhưng đối với những tuần sứ ở bên dưới mà nói, bất luận Phùng Tứ có phải là tấn chức nhờ may mắn hay không, đều không phải là người mà bọn họ có tư cách có thể phán xét hay là lạnh nhạt.
Lúc trước vào thời đại của Thập Điện Diêm La, Địa Tàng Vương Bồ Tát có thể bị những người ở bên dưới trêu chọc thành Từ Hi, đủ loại tiết mục ngắn và thậm chí còn hơn thế nữa có liên quan tới Thập Điện Diêm La lại càng là xuất hiện ùn ùn.
Cửu Thường Thị lên đài, chín tên thái giám lên sân khấu, khống chế âm ti.
Vốn dĩ chuyện này nên xem là đoạn mở đầu của một trò cười và bỡn cợt còn hơn thế nữa.
Nhưng trên thực tế, lại không có.
Bởi vì Cửu Thường Thị vốn dĩ không lành lặn, khiến cho trên một số phương diện bọn họ trở nên cực kì cực đoan, cũng rất nhạy cảm.
Phương pháp bọn họ dùng để giải quyết vấn đề này cũng rất đơn giản.
Chính là tước đoạt quyền “nói chuyện” của mọi người.
Phòng dân chi khẩu thâm ư phòng xuyên*, dường như đã trở thành thành một loại khuôn vàng thước ngọc trong chính trị tuyệt đối vậy.
(*đề phòng miệng dân, còn khó hơn đề phòng việc sông nước)
Nhưng trên thực tế.
Đám Cửu Thường Thị dùng hành động thực tế để chứng minh, ngăn chặn miệng của mọi người không thể nói năn lung tung, thật ra thì đến cả đánh rắm cũng không có.
Âm thầm trêu chọc, bịa đặt bất kì câu chuyện hay đánh giá tiêu cực nào về cấp trên mà nói, những kẻ bị phát hiện, lập tức tống vào trong ngục.
Nghe nói, bên chỗ Đế Thính cũng được giao nhiệm vụ, thỉnh thoảng sẽ hỗ trợ nghe ngóng một chút, chuyện này thì lại càng khiến cho trên dưới âm ti câm như hến rồi.
Đột nhiên bộ đầu cảm thấy cái mũi của mình có chút ê ẩm.
Trong mắt.
Có nước mắt đang lưu chuyển.
Đến lúc này rồi.
Anh ta cũng lười đi che giấu gì đó nữa.
Cúi đầu xuống.
Nước mắt chịu tác dụng của lực hút của trái đất mà nhỏ giọt xuống.
Anh ta muốn khóc, anh ta cũng đã khóc, bị hai tuần sứ đại nhân truy đuổi một ngày một đêm, kết quả bản thân lại đầu sắt mà chạy đến trước mặt của một vị phán quan đại nhân.
Lại còn chỉ vào phán quan đại nhân, coi phán quan đại nhân thành con tin làm tiền đặt cược để đe dọa hai tuần sứ.
Đúng vậy, người có thể khiến cho hai tuần sứ quỳ xuống miệng gọi “đại nhân”, cũng chỉ có phán quan mà thôi.
Phùng Tứ tiến về phía trước.
Bộ đầu đưa khóa đồng trong tay mình lên.
Do dự một chút.
Vẫn đặt xuống lại.
“Lạch cạch” một tiếng.
Khóa đồng bị anh ta ném ở trên mặt đất.
Truy đuổi suốt một ngày một đêm, đã khiến cho anh ta trở thành nỏ mạnh hết đà, hơn nữa, so với sự tiêu hao trên phương diện cơ thể, dự đè nén cùng với việc chi vượt qua thu trên phương diện tinh thần càng làm cho người ra khó có thể chịu đựng hơn.
Anh ta từ bỏ.
Không muốn phản kháng nữa rồi.
Phùng Tứ thấy vậy, dừng bước.
Bộ đầu ngồi xếp bằng ở trên lối đi bộ, đối với nhwunxg người đang qua lại trên đường mà nói, anh ta là một sự tồn tại vô hình.
Thế gian nhiễu nhương, hồng trần cuồn cuộn, từ đầu tới cuối, bọn họ, đều là kẻ dị biệt.
Đây là một vị bộ đầu có chuyện xưa.
Lòng dạ ác độc, đây là một từ có nghĩa xấu.
Lòng dạ ác độc nhưng lại có thể vẫn luôn ẩn nấp, thẳng đến sau khi Cửu Thường Thị lên đài, trong trận đại thanh tẩy mà bọn họ phát động mới có thể bị đào ra, qua chuyện đó cũng có thể thấy được sự ưu tú của anh ta rồi.
Thật ra thì.
Bỏ qua không nói đến loại người đặc biệt như ông chủ Châu.
Bất luận là vị bộ đầu ở trước mắt.
Hay là Câu Tân, người đã nằm ở tiệm thuốc cách vách hai năm, đến mức số tiền đã thanh toán trước cũng sắp hết.
Bọn họ đều có thể được xem là một trong nhóm đứng đầu, và cũng là những người cực kì ưu tú trong tầng lớp quỷ sai bộ đầu ở dương gian.
Nhưng đây là số mệnh, trừ phi bạn có thể thoát ra khỏi trận thủy triều, nếu không thì vẫn sẽ có một ngày một con sóng lớn ập tới, hoàn toàn lật bạn mà thôi.
Hai tay bộ đầu thấp rũ xuống.
Trong đôi mắt toát ra một ngọn lửa màu xanh.
Cơ thể bắt đầu co giật nhè nhẹ.
Một luồng giống như sương mù màu đen đậm đặc từ vị trí mi tâm của anh ta mà tiêu tán ra ngoài.
Anh ta thiêu đốt linh hồn của chính mình, bản thân đã tự phán xét cho chính mình rồi.
Có lẽ.
So với chuyện bị bắt sống vào trong địa ngục và phải chịu đựng càng nhiều cực hình hơn, thì việc tự giải thoát cho bản thân như lúc này, đúng là sự lựa chọn rất sáng suốt.
Phùng Tứ lần nữa bước tới, khom lưng, nhặt lấy chiếc khóa đồng kia.
Một món pháp khí thật tốt, mặc dù trên đó ngưng tụ sinh mạng cùng với bi thảm của con người, nhưng ít ra, ở cấp độ bộ đầu này mà nói, có thứ đồ chơi này, quả thật là có thể ngạo thị quần hùng trong tầng lớp bộ đầu.
Cho dù là dưới sự đuổi giết của tuần sứ, cũng vẫn không dựa vào thứ này mà một đường chạy trốn sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận