Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 329: Không bằng lái

Nếu như xe phía trước cưỡng ép thay đổi làn đường, nếu xe của anh ta chưa hoàn toàn quá tuyến mà đụng phải, là trách nhiệm của anh ta. Nhưng nếu như anh ta đã hoàn toàn quá tuyến, mình đụng phải anh ta, vậy trách nhiệm thuộc về người tông vào đuôi xe.
Đời trước, khi Châu Trạch gặp phải chuyện kiểu này, anh thật sự rất muốn ra dạy dỗ cho tên ngu ngốc ấy một trận. Trên thực tế, đa số tài xế lái xe nếu gặp phải tình huống tương tự, trong lòng đều nảy sinh suy nghĩ giống như Châu Trạch vậy. Chỉ có điều bọn họ sợ phiền phức, sợ tốn thời gian và tinh lực, cho nên chỉ có thể bịt mũi nhường nhịn.
Chính bởi vì mọi người nhường nhịn, mới khiến một số tên ngu ngốc này mỗi khi đi đường, cứ trượt thẳng một đường như thế, đồng thời không ngừng tự tăng tốc.
Đời này.
Mình đã là một con quỷ.
Xe lại là xe của bạn bè.
Hơn nữa còn là xe của một người bạn có tới hai mươi mấy căn hộ.
Cậu ta sẽ không quá quan tâm tới chiếc Nissan này.
Hơn nữa, đối với người mới vừa khiêu khích.
Châu Trạch thuận thế tiễn anh ta một đoạn.
Nếu cha mẹ anh ta không thể giáo dục anh ta thật tốt, Châu Trạch không ngại ra tay giúp một lần.
Oanh Oanh chạy đi lấy biển cảnh báo xong lại chạy trở lại.
Châu Trạch xuống xe, nhìn con hàng leo từ trong cửa sổ xe ra.
- Ha, mệnh thật lớn.
Châu Trạch gạt bỏ tàn thuốc. Con hàng này có thân thể khỏe mạnh, ngoại trừ việc dập đầu rách chút da khiến thoạt nhìn mặt mày tràn đầy máu me, nhưng trên thực tế, đây chỉ là vết trầy ngoài da mà thôi, căn bản là không bị thương nặng.
Đời trước, Châu Trạch là bác sĩ, chút nhãn lực này vẫn phải có.
- Mẹ nó... ...
Đối phương đưa tay chỉ Châu Trạch.
- Tao muốn giết chết mày.
Châu Trạch lắc đầu, thậm chí còn không thèm để ý tới thằng này. Người như thế chính là người đáng ghét nhất, trong thế giới quan của bản thân anh ta, anh ta vĩnh viễn chính xác.
Người khác đều là cha mẹ mình, đều phải yêu thương bản thân mình, nhường nhịn bản thân mình, mình tuyệt đối không thể chịu một chút xíu ủy khuất nào.
Rất nhanh, cảnh sát và cảnh sát giao thông đều đã tới.
Thái độ của Châu Trạch rất thành thật mà phối hợp điều tra.
Nơi này có camera giám sát, trên xe mình còn có camera hành trình, toàn bộ hành trình đều được lưu lại, cơ bản là không có vấn đề gì.
Hơn nữa Châu Trạch cũng không lo lắng mấy chuyện xấu ngầm kiểu đối phương có bối cảnh gì đấy.
Sau Đại hội Đảng Cộng Sản Trung Quốc lần thứ 19.
Toàn bộ ngành nghề trong xã hội đều phải đào xâu học tập tinh thần thời đại mới, tư tưởng thời đại mới. Hệ thống cảnh sát và cảnh sát giao thông cũng được quán triệt con đường tư tưởng vì nhân dân phục vụ, vì dân chấp pháp, tăng cường tư tưởng chính trị của người chấp pháp, thực sự trở thành hậu thuẫn kiên cường bảo vệ nhân dân, bảo vệ an toàn, tài sản và tánh mạng của nhân dân, bảo vệ thành quả cải cách mở cửa! ! !
Kết quả điều tra của cảnh sát và cảnh sát giao thông đều không nằm ngoài dự đoán của Châu Trạch.
Về phần chuyện một cước đạp cần ga cuối cùng của Châu Trạch.
Ai có thể xác định được đó là Châu Trạch cố ý?
Tôi nhát gan.
Lúc đó bỗng nhiên anh ta xông tới.
Tôi theo bản năng đạp chân ga.
Chuyện không liên quan đến tôi.
Được xem là một công dân tuân theo luật pháp, ông chủ Châu thực sự yên tâm bản thân mình có chỗ dựa vững chắc!
Vậy mà.
Khi cảnh sát giao thông cuối cùng cũng nhớ ra cái gì đó, đi tới cúi đầu chào Châu Trạch.
Nói:
- Xin anh hãy đưa bằng lái xe ra cho chúng tôi kiểm tra.
- ... ... ... - Châu Trạch.
ĐM!
Trong lòng ông chủ Châu lập tức có một vạn câu Fuck Your Mom lao nhanh qua.
Anh quên một chuyện quan trọng nhất.
Anh không có bằng lái xe!
Lần trước khi lão đạo lái xe đến Diêm Thành, bị cảnh sát giao thông bắt lại, sau khi trở về, Châu Trạch đã đề cập tới chuyện đi thi bằng lái xe với lão đạo. Nhưng sau đó, cũng vì có chuyện chậm trễ, bản thân Châu Trạch lại hôn mê hai lần, nào có thời gian để làm chuyện kia.
Từ Nhạc.
Mày là đồ khốn kiếp.
Mày không phải là người.
Mẹ nó, nếu lúc trước mày bớt thời giờ thi bằng lái xe chẳng lẽ sẽ khiến mày chết luôn sao!
- Tôi không mang bằng lái xe. - Châu Trạch nói.
- Không mang? - Cảnh sát giao thông sửng sốt một chút.
Không mang bằng lái xe lái xe khác với không có bằng lái xe. Sau khi bị cảnh sát giao thông phát hiện, bình thường chỉ tạm thời giam xe, đợi sau khi mình đi lấy bằng lái xe ra là có thể lấy xe về. Vận khí kém một chút, sẽ bị phạt hai một trăm đồng.
- Để tôi gọi bạn tôi đưa tới ngay, nhà tôi cách nơi này không xa. - Châu Trạch nói.
Cảnh sát giao thông gật đầu, đồng thời còn có chút hoài nghi nhìn thoáng qua Châu Trạch.
Hiện tại dựa theo tình huống trước mắt, nhất định là xe Mercedes phải chịu toàn bộ trách nhiệm, không thể nghi ngờ.
Bởi vì từ video lấy được trong camera giám sát đã có thể nhìn ra, trước khi xảy ra tai nạn, chiếc Mercedes này đã vượt xe mình rất nhiều lần.
Vậy mà.
Nếu như Châu Trạch không có bằng lái.
Tính chất của vấn đề lập tức sẽ khác hẳn.
- Ông chủ, ông chủ định gọi điện thoại kêu lão đạo đốt tiền giấy sao?
Oanh Oanh đi đến sau lưng Châu Trạch, nhỏ giọng hỏi.
- Hiện tại mới đốt tiền giấy thì có ích lợi gì?
Châu Trạch bất đắc dĩ. Đốt tiền giấy chỉ có thể hủy ảnh hưởng và phiền phức từ những chuyện không phải mình làm hay không có liên quan tới mình mà thôi.
Nhưng ông chủ Châu thật sự không có bằng lái.
Mình cũng không thể nói với cảnh sát giao thông rằng, tên của mình không phải Từ Nhạc, mình tên Châu Trạch.
Chú cảnh sát giao thông.
Tôi là người mượn thân sống lại.
Hai người có thể đi điều tra Châu Trạch kia.
Chắc chắn anh ta có bằng lái xe.
Nếu mình giải thích như vậy.
Hậu quả sẽ không chỉ đơn thuần là không có bằng lái dẫn tới xảy ra tai nạn xe.
Thậm chí rất có thể Châu Trạch còn bị bắt tới bệnh viện tâm thần.
- Anh nhanh chóng gọi điện thoại để bạn anh đưa bằng lái tới đi. - Cảnh sát giao thông nói: - Thật ra chỗ chúng tôi cũng có thể kiểm tra, hoặc là hiện tại tôi kiểm tra giúp anh...
- Không cần không cần, xong ngay thôi.
Châu Trạch lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Trương Yến Phong.
- Này... ...
Đầu bên kia điện thoại, dường như Trương Yến Phong mới vừa tỉnh ngủ. Cái tên này ngủ giữa ban ngày, đoán chừng đêm qua anh ta vừa thức đêm bận rộn vụ án gì đấy.
- Là tôi.
- Ah, làm sao vậy?
- Bên tôi xảy ra tai nạn xe cộ, anh mang một bằng lái xe tới đây giúp tôi. - Châu Trạch vừa nhìn cảnh sát giao thông vừa nói.
- Bằng lái xe? Bằng lái xe của anh tìm tôi làm gì... ... - Trương Yến Phong thanh tỉnh lại. Là một lão cảnh sát hình sự có thâm niên, lực phản ứng của anh ta vẫn rất nhạy bén: - Anh không có bằng lái à?
- Đúng vậy, tôi đặt trong ngăn kéo thứ hai phía dưới bàn máy tính, anh nhanh chóng mang đến đây đi.
- Anh không có bằng lái, trên đường xảy ra tai nạn xe cộ?
- A, tìm được rồi đúng không? Tôi đã nói với anh rồi, toàn bộ trách nhiệm đều là của đối phương, tôi chỉ bị xui xẻo thôi.
- Anh gọi điện thoại cho tôi là có ý gì? Muốn tôi thiên vị cho anh sao?
- Tôi nói cho anh biết, trong Đại hội Đảng Cộng Sản Trung Quốc lần thứ 19, toàn thể cơ quan công an... ...
- Đúng rồi, túi văn kiện lần trước anh đưa cho tôi cũng ở trong ngăn kéo đó. Tôi xem rồi, không có vấn đề gì. Chỉ cần anh mang bằng lái xe tới cho tôi, tôi sẽ tới xem căn biệt thự kia, đưa ra một vài ý kiến cho việc nhà cửa của anh.
- ... ... - Trương Yến Phong.
Đầu bên kia điện thoại im lặng hồi lâu.
Trương Yến Phong thở dài, nói:
- Đưa điện thoại cho cảnh sát giao thông bên cạnh anh.
- Được.
Châu Trạch đưa điện thoại tới cho cảnh sát giao thông trước mặt: - Người ta tìm chú.
Cảnh sát giao thông sửng sốt một chút.
Đây là cái quỷ gì vậy.
Xin? Đây cũng không phải trách nhiệm của anh, có cần phải tìm quan hệ đi cửa sau không?
Cảnh sát giao thông trực tiếp cự tuyệt nghe máy, đồng thời lạnh lùng nói: - Anh làm vậy là có ý gì? Tôi nói cho anh biết, giải quyết theo lý, cho dù anh có tìm tới quan hệ cỡ nào cũng vô dụng!
- Nhất là sau Đại hội Đảng Cộng Sản Trung Quốc lần thứ 19... ...
- Tôi là Trương Yến Phong!
Châu Trạch mở loa ngoài.
Cảnh sát giao thông do dự một chút, nhận lấy điện thoại.
- Đội trưởng Trương, ông đây là... ... Tốt rồi, tôi hiểu rồi, tôi hiểu được, tôi biết, được, được.
Cảnh sát giao thông trả điện thoại lại cho Châu Trạch, đồng thời còn chào Châu Trạch một cái, ngay sau đó lập tức rời đi.
Châu Trạch lại cầm điện thoại lên một lần nữa: - Này, không phải người trong hệ thống các anh không thể bao che cho nhau sao?
- Tôi nói cho anh ta biết anh là cảnh sát nằm vùng của cục cảnh sát chúng tôi, tạm thời không thể công khai thân phận, chờ sau này tôi sẽ bổ sung một phần văn kiện tới.
- Chính thức như thế
- Anh gặp phải tai nạn xe ở đó đúng không? Tôi lập tức lái xe qua.
- Anh xác định anh không cần ngủ một giấc sao?
Nóng lòng như vậy sao?
- Vụ án này đã đè ép tâm trạng của tôi quá lâu rồi! - Trương Yến Phong nói.
- Hôm qua anh đã không nghỉ ngơi tốt, hiện tại anh lái xe sẽ dính vào tội lái xe khi mệt mỏi. Anh phải phụ trách an toàn sinh mệnh tài sản của quần chúng nhân dân.
- Thứ quan trọng nhất mà tôi phải phụ trách là vụ án của tôi!
Đầu bên kia điện thoại, Trương Yến Phong gần như rống lên.
- Tôi lập tức tới ngay. Nếu như tôi phát hiện anh không ở đó, anh phải ngồi vững tội danh không có bằng lái gây ra tai nạn giao thông!
- Anh uy hiếp tôi?
- Anh có bản lĩnh thì đánh ngã hết cảnh sát và cảnh sát giao thông phụ cận, sau đó liều chết chạy trốn, mai danh ẩn tích nơi núi sâu đi. Tôi biết anh có bản lãnh này.
- Thông Thành là cố hương của tôi, tôi yêu cố hương, cũng không thể rời bỏ cố hương được.
- Tút tút tút... ...
Bên kia cúp điện thoại.
- Ông chủ, thế nào?
- Ông chủ của cô phải làm Conan… Đúng rồi, cô bắt xe đưa lão Hứa trở về phòng đọc sách đi. Cảnh sát muốn kéo chiếc xe này đi trước, sau này phải kêu lão đạo đi mua một chiếc xe mới...
- Ừm?
- Kêu lão đạo gọi điện thoại cho tôi.
- Tốt, ông chủ.
Sở dĩ Châu Trạch lựa chọn dẫn theo lão đạo mà không dẫn theo Bạch Oanh Oanh, cũng là vì trong việc điều tra vụ án, để lão đạo làm chân chạy linh hoạt hơn Bạch Oanh Oanh một chút. Hơn nữa thằng lão đạo này luôn có thể mèo mù vớ cá rán, phát hiện chút gì đấy.
Oanh Oanh rất nghe lời khiêng Hứa Thanh Lãng đi đón xe. Châu Trạch lại tiếp tục ở đây, dựa vào lan can gần vụ tai nạn xe chờ.
Người chạy Mercedes-Benz, cũng chính là kẻ ngu ngốc kia đã được đưa đi bệnh viện. trước khi đối phương được đẩy lên 120 còn trừng mắt liếc Châu Trạch, giống hệt như đang nói tên nhóc, mày chờ đấy.
Châu Trạch không nhìn thẳng uy hiếp của thứ ngu ngốc này.
Nếu đối phương nghĩ đến hành động trả thù, ông chủ Châu thực không ngại ăn miếng trả miếng.
Phòng sách cương thi không phải chỉ là hư danh nói chơi.
Trương Yến Phong tới thật rất nhanh. Anh ta dừng xe ở ven đường, ra hiệu cho Châu Trạch lên xe, phụ cận còn có mấy cảnh sát cúi chào anh ta.
- Ánh mắt anh đỏ như vậy, hay để tôi lái xe cho.
- Anh không có bằng lái xe.
- Tai nạn xe vừa rồi lại không phải trách nhiệm của tôi.
- Anh không có bằng lái xe, tôi không thể để anh lái xe được.
Trương Yến Phong nói xong liền trực tiếp chạy xe.
Khu dân cư chỗ ngôi biệt thự này có nhân khí rất cao, tỉ lệ người vào ở cũng rất cao. Trương Yến Phong lấy chứng nhận cảnh sát để qua cửa bảo vệ, trực tiếp lái xe vào bên trong, dáng vẻ xe nhẹ quen đường này có nghĩa, bình thường anh ta đã tới nơi này không ít lần.
Xe lái thẳng đến cửa biệt thự thì ngừng lại.
Trước cửa mỗi tiểu viện biệt thự được tu bổ rất chỉnh tề, duy chỉ có biệt thự này trông có vẻ rách nát khắp chốn, cỏ dại rậm rạp.
Đẩy cửa hàng rào ra, đi vào, cảnh sát Trương lại lấy phiếu phòng ra, mở cửa.
- Ha ha, người không biết còn tưởng rằng đây là nhà của anh đấy.
- Tôi nghe nói hình như người chết nơi này là một người phụ nữ dẫn theo hai đứa bé, đúng không?
Trương Yến Phong sửng sốt một chút.
Đứng ở vị trí cửa trước cổng vào.
Trầm giọng nói:
- Đúng, người phụ nữ kia là em gái tôi, em gái ruột.
- Mà hai đứa bé kia.
- Là cháu trai ruột và cháu gái ruột của tôi.
- Xin lỗi. - Châu Trạch mím môi: - Nếu anh nói cho tôi biết sớm một chút, tôi sẽ không nán lại lâu như vậy.
- Cảm ơn.
- Đã tìm được hung thủ chưa?
- Kẻ hiềm nghi là em rể của tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận