Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1741: Lão Vương cách vách (1)

Ngay sau đó, xoay người rời khỏi phòng khách.
Luật sư An không cần phân phó, lập tức bắt đầu cuộn bức họa lại.
- Luật sư An, chuyện kia ấy…
- Yên tâm, chuyện đã đồng ý với ông, sẽ không ra vấn đề gì.
Luật sư An vội vàng cất bức họa, chạy ra khỏi phòng khách.
Lúc này, lão đạo đã ngồi ở trong xe rồi.
Luật sư An mở cửa xe, trước tiên đặt bức họa ở vị trí phó lái, sau đó mới ngồi vào vị trí tài xế.
- Ngài, tiếp theo muốn đi đâu.
- Gặp bác sĩ.
- Bác sĩ? - Luật sư An sửng sốt một phen:
- Đến bệnh viện nào?
- Có một bác sĩ, anh ấy họ Vương, là ông chủ của các anh giới thiệu.
- Ờm… được, tôi biết, tôi biết.
Luật sư An không hỏi nhiều nữa, khởi động xe, nhà Vương Kha cách nơi này cũng không xa, đều thuộc khu biệt thự lân cận khu thắng cảnh Lang Sơn, một khắc đồng hồ sau, xe đã lái vào tiểu khu nhà của Vương Kha.
- Đến rồi, tôi đi gọi anh ấy mở cửa.
Trùng hợp.
Ngày hôm nay, cả nhà Vương Kha, tất cả đều đang ngồi ở trong sân ăn bữa khuya.
Chủ đề là thịt nướng.
Nhưng ở bên cạnh lò nướng thịt, có đặt một cái bếp than nhỏ, trên bếp đang hầm món ăn đặc sản cả năm không đổi của nhà Vương Kha.
Lúc này, Tiểu loli cùng thằng bé trai đều đang ngồi trên chiếc bàn nhỏ ở bên cạnh, chờ Vương Kha nướng thịt, trẻ con, vĩnh viễn đều là người hứng thú với loại hoạt động như thế này nhất.
Nhờ phúc của vợ nhà mình, nên Vương Kha có kinh nghiệm cực kỳ phong phú với chuyện làm những món ăn liên quan tới thịt, trong chuyện nướng thịt, đương nhiên cũng là làm đâu ra đấy.
Lúc hai người luật sư An và lão đạo đi tới cửa, thì đã nhìn thấy nhau.
Thằng bé trai trước đứng lên, ánh mắt đảo qua lại ở trên người luật sư An và lão đạo
Luật sư An làm một dấu tay, thằng bé trai khẽ vuốt cằm, mặc dù chính bản thân luật sư An cũng không biết rốt cuộc là bản thân đang muốn biểu đạt ra ý gì, nhưng nhìn thấy thằng bé trai gật đầu, luật sư An cũng yên lòng.
Vương Kha thả dụng cụ nướng bếp xuống, đi tới một góc trong sân nhỏ, trước tiên rửa tay một cái, ngay sau đó chủ động đi lên trước.
Luật sư An và lão đạo.
Vương Kha đều có quen biết.
- Hai vị, có việc gì thế?
Hẳn là không phải tới đây để đón mấy đứa trẻ về, vậy thì nhất định là đến để tìm anh rồi.
- Là như thế này, bác sĩ Vương, người bạn này của tôi ấy mà, có vài vấn đề, cần phải hỏi đến ý kiến của anh.
Vương Kha đưa ánh mắt rơi vào trên người lão đạo, lão đạo nhìn Vương Kha, khóe miệng nhếch lên.
Vương Kha gật đầu một cái, giống như thể căn bản là không hề quen biết lão đạo vậy, lập tức cực kì khách khí mà nói:
- Lão tiên sinh, mời, vào bên trong ngồi trước đã
Lão đạo được Vương Kha dẫn vào phòng sách của anh ấy, đây là nơi mà bình thường Vương Kha làm việc, anh ấy rất ít khi đưa khách vào nhà của mình.
Đợi sau khi lão đạo ngồi xuống, Vương Kha đi tới phía sau bàn làm việc, cũng ngồi xuống.
Luật sư An lại không cùng theo vào, đứng ở cửa, đóng cửa lại giúp bọn họ.
Ngay sau đó, lắc đầu một cái, có chút dở khóc dở cười, vị bác sĩ Vương ở trong phòng kia, hẳn ngày hôm nay chính là đỉnh cao sự nghiệp trong đời này của anh ấy đi.
Tôi đã từng xem bệnh cho Phủ Quân.
Ừm, phần lý lịch này, khi còn sống có lẽ không có tác dụng gì, nhưng nếu như một ngày đột nhiên qua đời, ở phía dưới, thế nhưng sẽ trực tiếp thành một miếng bánh ngọt rồi.
- Có thể nói về vấn đề của ngài một chút được không?
Vương Kha rút ra một cây bút máy ở trên bàn, chuẩn bị ghi chép một chút, dĩ nhiên không thể nào ghi chép cặn kẽ giống như cảnh sát tra án được, trên căn bản, chẳng qua chỉ là ghi chép đặc điểm tâm lý mà khách hàng của mình thể hiện ra trong lúc nói chuyện trao đổi mà thôi.
- Tôi rất mê mang.
Lão đạo cũng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
- Chà, mê mang.
Sau khi dùng mũi viết đâm hai cái trên tờ giấy, Vương Kha lại đưa ánh mắt tập trung ở trên người lão đạo, tiếp tục nói:
- Có tiện nói một chút cho tôi biết lý do cụ thể vì sao lại mê mang không?
- Yên tâm, chúng ta đều là người quen, tôi sẽ tuân thủ đạo đức nghề nghiệp của tôi, giữ kín bí mật cho ngài.
Bác sĩ tâm lý, thông thường cần phải đối mặt với những chuyện riêng tư thực sự của bệnh nhân, người bình thường còn tốt, những vị bác sĩ tâm lý có trình độ cao một chút, cấp độ của những khách hàng mà bọn họ đối mặt đương nhiên cũng sẽ khác, mà bí mật và chuyện riêng tư của những người đó, một khi tiết lộ ra ngoài, đều không phải là chuyện đùa giỡn.
- Tôi bỗng nhiên không tìm được phương hướng, tôi vì một chuyện, đã bận rộn chuẩn bị, khổ tâm tích góp cực kỳ lây, nhưng gần đây, vừa mới được hoàn thành, sau đó, tôi lại mê mang.
- Đầu tiên, phải chúc mừng tâm nguyện của ngài đã được hoàn thành, loại tình huống này của ngài, thật ra thì rất thường gặp, ngài không cần khẩn trương, thật ra thì phần lớn mọi người đều sẽ có giai đoạn không khống chế được nỗi lòng tương tự như vậy.
- Đơn giản nhất và cũng là thường gặp nhất, chính là những học sinh lớp mười hai kia, sau khi vào trường đại học, thường sẽ có một đoạn thời gian rất dài không cách nào thích ứng được.
- Bởi vì trong một đoạn thời gian rất dài, tinh lực và sự chú ý của ngài đều bị một chuyện hấp dẫn hoàn toàn, dẫn đến việc ngài mất kiểm soát mà xem chuyện đó như toàn bộ cuộc sống của mình, mà con người, có một quán tính, nói đơn giản, chính là một khi ngài đã thích ứng với loại trạng thái đó, lúc này chuyện đã kết thúc, thế nhưng toàn bộ thói quen vẫn còn chưa được thay đổi, sau khi mất điểm tập trung, ngược lại sẽ khiến cho ngài cảm thấy rất không quen được, rất không thoải mái.
- Nói chung, chuyện này chỉ cần tốn một khoảng thời gian tĩnh dưỡng hoặc sau khi tìm điểm chú ý khác là có thể tù từ khôi phục được.
- Đúng rồi, việc của ngài, đã tốn mất bao lâu vậy?
- Một ngàn năm đi.
- … - Vương Kha.

- Lão đạo, đã xảy ra vấn đề gì rồi sao?
Tiểu loli đứng ở cửa, nhìn luật sư An.
Thằng bé trai đứng ở bên cạnh Tiểu loli, im lặng không lên tiếng.
- Tự mình không nhìn ra? - Luật sư An cười khổ một tiếng.
- Chẳng lẽ, thật sự giống như bọn họ đoán, lão đạo, đã không còn là lão đạo?
Bạn cần đăng nhập để bình luận