Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 525: Người đàn ông 3 giây (2)

Đừng nói, hiện tại suy nghĩ một lát lại cảm thấy thật đúng là vậy, cho tới nay, không có thế lực nào ở địa ngục vươn cành ô-liu hay quơ một số lớn tiền âm phủ hô:
Theo tao lăn lộn, có thịt ăn!
- Lẽ nào là vì danh tiếng của đám quỷ sai Thông Thành chúng ta quá tốt?
Châu Trạch nhìn về phía luật sư An: - Cho nên không ai thu mua chúng ta?
- Có lẽ là vậy... đúng không?
- Lão An à, hay là chúng ta quá quy củ?
Châu Trạch càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng khó chịu, trong lòng khó chịu tay lại càng ngứa.
- Cho nên chúng ta càng cần thu thập bọn họ một trận thật tốt, sau đó nói cho bên ngoài, năng lực của quỷ sai Thông Thành chúng ta vẫn rất mạnh mẽ, cho dù có phải sử dụng chiêu bài của mình.
- Cũng phải đánh đám này càng ác càng tốt, tốt nhất là giết sạch toàn bộ bọn họ, giá của chúng ta lại càng cao hơn.
Luật sư An bắt đầu đầu độc nói.
Châu Trạch ý vị thâm trường cười một tiếng,
- Lão An, vì sao tôi cảm giác anh đang đẩy tôi vào hố lửa đây?
- Làm sao có thể, lùi một vạn bước mà nói, cho dù chúng ta không bày ra giá trị con người, ít nhất cũng phải nói cho những thế lực và yêu ma quỷ quái kia biết, sau này bọn họ muốn gây chuyện ở đâu cũng được, chỉ đừng gây chuyện ở Thông Thành, nếu không bọn họ phải suy nghĩ kỹ phân lượng của mình.
- Nói như vậy, ông chủ liền có thể an tâm phơi nắng.
Bên kia, theo tổng cộng năm quỷ sai bổn địa Từ Châu gia nhập.
Đám thế giới động vật bắt đầu dần dần chống đỡ hết nổi, có xu thế suy tàn rất rõ ràng, hơn nữa dường như tiểu Hầu Tử cũng đã gần hết thời gian biến thân.
Hôm nay là Trung thu.
Tối nay, hẳn là ánh trăng tương đối tròn.
Hẳn là nó cũng hơi có trợ giúp với Hầu Tử nhỉ?
Hình như Hầu Tử rất thích trăng tròn.
Nhưng đáng tiếc chính là.
Hiện tại là ban ngày, buổi sáng.
Cách thời gian trời tối đen ánh trăng xuất hiện còn khá lâu.
- Đến, phân phối mục tiêu một chút, hai cái bóng kia thuộc về lão An anh; ông lão mặc quần cụt đeo kính râm kia giao cho Oanh Oanh phụ trách.
Ngụ ý là.
Năm quỷ sai bản địa Từ Châu.
Do bản thân Châu Trạch chịu trách nhiệm.
- Khẩu vị lớn như vậy? Cẩn thận lật thuyền trong mương.
Luật sư An cười cười, thân hình trực tiếp chạy bay ra ngoài, hét to:
- Âm ti hữu tự, vong pháp vô tình, phá!
Trực tiếp đánh về phía hai bóng đen kia!
- Ông chủ, nỗ lực lên, anh anh anh!
Chân sau của Bạch Oanh Oanh đạp đất.
Thể phách cường hãn của nữ cương thi hiện rõ không bỏ sót.
Vốn là cương thi hai trăm năm, sau khi đi theo bên cạnh Châu Trạch cô ấy càng không ngừng được tẩm bổ, sớm đã trở nên bất thường.
Một đạp này.
Vậy mà có thể trực tiếp khiến thân thể của cô ấy bắn ra ngoài như đầu đạn, trực tiếp đập tới ông lão mặc quần cụt kia.
Chiến cuộc vì hai người này bỗng nhiên gia nhập, trong nháy mắt trở nên càng hỗn loạn. Ngay cả năm quỷ sai bản địa kia cũng đều sửng sốt, vì sao hôm nay lại nhiều khách không mời mà tới như vậy?
Mà lúc này.
Châu Trạch cũng đi ra.
Với tư cách là ông chủ.
Khẳng định phải lên sân khấu kiểu áp trục.
Phải có nhạc nền phụ thân mới được.
Chỉ tiếc, lão đạo am hiểu thả nhạc nền nhất đang ở bên kia, không cách nào phối hợp với bản thân mình, hơi tiếc nuối một chút.
Châu Trạch mở bàn tay của mình ra.
Nhìn năm móng tay của mình chậm rãi dài ra.
Một loại cảm giác quen thuộc kéo tới.
Nói khẽ:
- Cà... ...
Ai.
Suy nghĩ một chút.
Thôi thì quan tâm tới tâm tình của vị trong cơ thể kia một chút.
Dừng lại một lát.
Châu Trạch tiếp tục nói:
- Phiên vân!
- Ông! Ông! Ông! Ông! Ông!
Năm sợi xích màu đen bật mạnh lên từ dưới nền đất.
Trong nháy mắt, nó quấn chặt lấy năm quỷ sai Từ Châu.
Nó đã trở nên lớn hơn thật nhiều.
Cũng đen hơn rất nhiều.
Trong lòng Châu Trạch nghĩ vậy.
Nhưng anh không nán lại hành động của mình.
Tiếp tục nhẹ nhàng nói:
- Phúc vũ!
- Oanh!
Xiềng xích như bị rút về trong lòng đất cực nhanh.
Năm tên quỷ sai vừa bị khóa lại còn chưa kịp giãy giụa, đã trực tiếp bị kéo đi, đập thẳng vào mặt đất.
Trong lúc nhất thời.
Trên mặt đất có nằm quỷ sai đang nằm, bộ dạng cực kỳ chật vật.
Cảm giác này.
Thật thoải mái.
Châu Trạch lặng lẽ lĩnh hội cảm giác vui vẻ khi vừa ra sân đã có thể khống chế cục diện như thế này.
Sau đó.
Đầu Châu Trạch truyền tới trận trận mê muội, ngực hụt hơi, như bị ho suyễn trực tiếp quỳ trên đất, càng không ngừng thở hổn hển từng ngụm lớn.
Thoát lực.
Bản thân mình lại có thể trực tiếp thoát lực.
Ngay cả bản thân Châu Trạch cũng không nghĩ tới.
Mình chỉ mới giả bộ được bao nhiêu giây?
Mà lúc này.
Sâu trong lòng anh bỗng nhiên truyền đến giọng nói mà Châu Trạch rất không muốn nghe thấy:
- Thật... ... Nhanh... ... A... ...
- Anh anh anh!
- Oanh!
- Anh anh anh!
- Oanh!
Mỗi lần Oanh Oanh huy quyền đều như một mỹ nữ trung học làm nũng với người khác, nũng nịu mãi không ngừng.
Còn kèm theo phối âm.
Phảng phất như cô ấy đang cổ động cho mình.
Một bộ người ta không muốn đánh mày.
Miễn cường lắm mới đấm mày một đấm nhẹ thôi.
Nhưng ông lão đeo kính râm lại khổ không thể tả.
Khóe mắt lão ta liếc qua nguyên một đám hố xuất hiện sau lưng mình.
Có thể đại khái suy đoán ra kết quả khi quả đấm này thật sự đánh lên người mình sẽ thế nào.
Tối thiểu.
Thân thể này cũng phải trực tiếp nổ nát.
Linh hồn của mình có thể nhân cơ hội bỏ trốn hay không cũng khó nói.
Thống khổ nhất là.
Dường như nữ cương thi này đang cố ý.
Giả bộ đáng yêu yếu đuối như thế, nhưng từng quyền trí mạng!
Thật ra.
Nữ cương thi thấy ông chủ còn ở đây nên mới hơi thu liễm, dù sao thì con gái cũng thích biểu hiện văn nhã một chút trước mặt người yêu mình.
Oanh Oanh không biết.
Lần trước khi cô ấy bị Quỷ Ngọc phụ thân, khi cô ấy phát cuồng đã hiển lộ rõ hình tượng "bạch phát ma nữ" với mái tóc rối tung.
Châu Trạch đã sớm nhìn thấy rồi.
Ông lão đeo kính râm không chịu nổi, nữ cương thi này cương mãnh quá mức, mà hai khôi lỗi của mình lại đang bị cuốn lấy bên kia, không cách nào mau chóng tới cứu viện bản thân mình, điều này khiến cục diện của lão ta trở nên càng thêm bất lợi.
Mấy lần trước lão ta vẫn dựa vào thân pháp mau lẹ để tránh né, nhưng theo nữ cương thi càng đánh càng tiến vào trạng thái, lão ta phát hiện bản thân mình khó có thể tiếp tục dựa vào thân pháp để tránh né.
Lập tức.
Lão ta không do dự nữa.
Hé miệng.
Một cái bóng màu đó trực tiếp bò ra từ trong miệng lão ta.
Có chút giống với Sadako bò ra từ trong ti vi.
Oanh Oanh không đứng xem.
Cô ấy đập thẳng một đập lên đầu ông lão.
Nhưng bỗng nhiên cái bóng màu đỏ này kéo căng lên, hóa thành hình người, hai tay người này gắt gao quấn chặt lấy cánh tay phải của Oanh Oanh, nó không trực tiếp đánh trở về nhưng lại khiến phương hướng ra quyền của Oanh Oanh bị thay đổi, vậy mà một quyền này lại trực tiếp nện lên trên bậc thang.
- Oanh!
Bậc tam cấp trực tiếp bị nện nát.
Ông lão tháo kính râm xuống, sắc mặt tái nhợt hơn không ít.
Lão ta có ba bộ khôi lỗi.
Hai bộ ở bên ngoài, chính là hai bóng đen kia, còn một bộ lão ta vẫn giữ lại tẩm bổ trong cơ thể.
- Phiền chết đi được!
Sau khi cái bóng màu đỏ thay đổi phương hướng Oanh Oanh ra quyền, nó cũng không vì vậy mà lui bước, trái lại còn trực tiếp xông tới, bò về phía những bộ vị khác trên người Oanh Oanh.
Kéo thì kéo không xong.
Xé lại xé không nát.
Thật sự khiến Oanh Oanh bị chọc tức.
- Bạn già, chế trụ cô ta!
Hốc mắt ông lão hõm sâu, tròng trắng và tròng đen trong mắt lão ta bày ra tỉ lệ không cân đối. Nói ngắn gọn, chính là tròng mắt của lão ta nhỏ hơn người bình thường rất nhiều, hệt như lỗ kim vậy.
Cũng khó trách lão ta vẫn luôn đeo kính mát.
Cái bóng màu đỏ như keo da trâu gắt gao quấn quít lấy Oanh Oanh, khiến Oanh Oanh rất khó chịu. Oanh Oanh cắn răng, càng không ngừng nện mặt đất, mưu đồ muốn nện cái bóng trên người mình xuống, nhưng hiệu quả quá mức bé nhỏ.
Ông lão nuốt một ngụm nước bọt, lúc này lão ta mới kịp chú ý tới chiến cuộc ở những phương hướng khác.
Bởi vì năm quỷ sai bản địa Từ Châu vừa bị đánh gục một lúc, khiến bọn họ trực tiếp thoát ly chiến đoàn, mà hai khôi lỗi của mình lại bị người đàn ông có bàn tay xương trắng dẫn theo Hầu Tử, mèo, rắn cùng với chồn vây đánh.
Hiện tại hai người đang lâm vào cảnh tiến thối lưỡng nan, đồng thời còn xuất hiện dấu hiệu tan vỡ, hiển nhiên bọn họ có chút không chịu nổi loại đả kích này.
- Có bản thể của người nào ở gần nơi này, gọi nó đến giúp đỡ!
- Tôn giả nhà tôi chắc chắn sẽ hậu tạ!
Ông lão hướng về phía đình hồ đã sụp đổ, hô lên.
Trên mặt hồ.
Người giấy đã biến thành từng mảnh càng không ngừng phiêu đãng theo sóng.
Bọn họ còn đang ở đằng kia.
Bọn họ còn có thể nghe được có người đang gọi mình.
Nhưng bọn họ đều không ngoại lệ, tất cả lựa chọn im lặng.
Vào lúc này, tập thể lựa chọn từ tâm.
Ông lão giận không chỗ phát tiết, mục đích lão triệu tập bọn họ tới một là vì phô trương thanh thế, hai là có thể bắt tay sắp xếp hoạt động ở một số khu vực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận