Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 537: Cô thật độc!

Có thể nói, Oanh Oanh tóc bạc là trạng thái bùng nổ, hoàn toàn do quanh năm suốt tháng ngủ cùng Châu Trạch mới sinh ra dị biến. Dựa vào việc hấp thu khí tức do Châu Trạch tản mát ra, khiến huyết thống của bản thân đạt tới trình độ tiến hóa nhất định.
Dường như đây là một chuyện khiến người rất khó hiểu, nhưng từ một góc độ khác đến nói, cũng có thể tính là bình thường.
Dù sao thì doanh câu cũng là một trong những thuỷ tổ của tứ đại cương thi thượng cổ, lại từng là chủ nhân của U Minh Chi Hải, hùng cứ một phương, trấn áp địa ngục.
Cho dù hiện tại doanh câu có chút nghèo túng, nhưng vẫn có uy nghiêm của riêng mình.
Này cũng tương đương với cán bộ kỳ cựu đã bị điều xuống cấp cơ sở cải tạo mấy chục năm trước, nhìn như nghèo túng, phải tiếp nhận cải tạo, nhưng nếu để cán bộ này đi bổ sung kiến thức cho bạn sẽ có chênh lệch lớn so với kiến thức giáo viên nông thôn có thể dạy cho bạn, thật sự rất rất lớn.
Cũng bởi vậy, Bạch Oanh Oanh có biến hóa như vậy cũng chẳng có gì lạ, nếu như một chút biến hóa cũng không có, đó mới gọi là kỳ quái.
May là luật sư An không rõ ràng nguyên do trong đó lắm, nếu như anh ta biết, chắc chắn anh ta sẽ giục Châu Trạch tranh thủ thời gian tiếp tục tìm cương thi về ngủ.
Dù sao thì dù gì cũng là ngủ, chỉ ngủ với một quá thua lỗ, tìm một phòng cương thi ngủ chung là tốt nhất.
Vận khí tốt.
Một phòng cương thi cùng nhau tiến hóa.
Ngủ ra một quân đoàn cương thi.
Đương nhiên, Oanh Oanh vốn không phải cương thi bình thường, dù gì cô ấy cũng là sinh mệnh được ra đời sau khi Bạch phu nhân bồi bổ hai trăm năm, là tồn tại hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với đám hoa dại cỏ dại ven đường kia.
Có thể cương thi khác, cho dù bị Châu Trạch ngủ ra vết chai.
Cũng sẽ không có thay đổi gì.
Thiếu nữ ngăm đen bị hất tung trên mặt đất, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Bạch Oanh Oanh trước mặt.
Bạch Oanh Oanh vẫn nghiêm mặt như trước.
Cô ấy rất tức giận.
Thật sự rất tức giận.
Dưới cái nhìn của Oanh Oanh.
Cô ấy đã chấp thuận cho thiếu nữ ngăm đen này tiến vào phòng đọc sách trồng rau cho ông chủ.
Thế mà thiếu nữ này còn dám đánh mình!
Không ngờ cô ta còn chưa đầy đủ!
Cùng hầu hạ ông chủ, vinh hạnh lớn như vậy.
Thế mà cô ta còn không biết đủ?
Nếu không phải nể tình da cô ta đen, ông chủ sẽ không coi trọng cô ta, cũng không thể khiến mình phải thừa nhận áp lực cạnh tranh gì.
Cô ta cho rằng người ta sẽ cho phép cô ta vào phòng sách sao?
Thân là đại phụ, ách...
Dù sao thì người ta cũng đã nhượng bộ lớn như vậy rồi, thế mà mày lại có thể cho thể diện mà không cần!
Thiếu nữ ngăm đen nhắm mắt lại.
Trên người bắt đầu nóng lên.
Đồng thời.
Miệng của cô ta há ra.
Bản năng của Oanh Oanh báo động trước, trong nháy mắt, cô ấy nhảy ra khỏi người thiếu nữ ngăm đen.
Một đoàn nghiệp hỏa ngất trời phun tới từ trong miệng thiếu nữ.
Bởi vì Oanh Oanh tránh né nhanh.
Cho nên cô ấy không gặp phải chuyện gì.
Thiếu nữ lại lần nữa lấy được tự do, một lần nữa đứng lên, chỉ có điều dường như dược hiệu đã qua, sắc mặt cô ta hơi trắng bệch, thân hình cũng có chút lung la lung lay.
Mái tóc dài của Bạch Oanh Oanh phiêu dật, khí phách như trước!
Dù sao thì một người dựa vào dược lực thôi phát.
Một người lại dựa vào huyết thống chống đỡ.
Tuy rằng đều lấy được lực lượng trong khoảng thời gian ngắn, nhưng cuối cùng, hiệu quả nhờ dựa vào dược vật sẽ càng kém hơn một chút, tác dụng phụ cũng rõ ràng hơn một chút.
- Lúc trước, người để tôi trồng rau.
- Tôi đã trồng người đó như cây rau.
Thiếu nữ ngăm đen vừa cười lạnh vừa nói.
- Hừ.
Oanh Oanh phát ra tiếng hừ mũi.
Tỏ vẻ khinh thường.
- Từ sau khi trồng người đó xuống, tôi đã phát thệ.
- Tôi.
- Bành Mỹ Lệ.
- Cho dù có chết đói.
- Cho dù phải nhảy từ nơi này xuống.
- Tôi cũng sẽ không một lần nữa làm nô dịch, đi trồng rau cho bất kỳ người nào!
Bạch Oanh Oanh hơi nghiêng đầu.
Nhéo nhéo nắm đấm của mình.
- Vậy người ta không thể làm gì khác hơn là đánh cô phát khóc.
- Sau đó trói trở về!
Oanh Oanh biết, thiếu nữ này biết trồng hoa bỉ ngạn, vì ông chủ có thể vui sướng hạnh phúc mà ăn cơm mỗi ngày, người hầu này cô ấy nhất định phải mang về nhà!
- Hòa thượng, ông còn không xuống! Cô ta là cương thi, công pháp của ông vừa lúc có thể khắc chế cô ta, cô ta rất khó dây dưa, tôi không thể xử lý được!
Thiếu nữ ngăm đen hướng về phía đường cái, hô lên.
- Thí chủ, thí chủ đã nghe lầm rồi, chắc chắn không phải cô ta đang kêu tôi, hẳn là bên này còn có những hòa thượng khác.
Hòa thượng chốc đầu còn cố ý ngắm nhìn bốn phía, tìm tìm.
Châu Trạch đang chuẩn bị kết thúc, mặc kệ tên hòa thượng chốc đầu này giữ lập trường gì, trước tiên cứ phá vỡ kết giới rồi lại nói. Dường như bên kia Oanh Oanh không chỉ không chịu thiệt, trái lại còn chiếm lời, vậy mình an tâm rồi.
Vậy mà.
Đúng lúc này.
Bỗng nhiên Châu Trạch cảm giác được ngực mình quặn đau một trận.
Như có một động đen.
Đang cắn nuốt linh hồn của chính mình.
Này...
Chuyện gì xảy ra?
... ... ... ...
- Thịt chó này thoải mái!
Lão đạo lại nhấp một hớp rượu lớn.
Hôm nay là ngày lão ăn sung sướng nhất.
Từ lần trước sau khi ra khỏi ngục giam, lão còn chưa từng phóng túng bừa bãi như vậy.
Thật ra, trong lòng lão đạo cũng tự biết mình, biết chuyện lần đó là lỗi của lão, bởi vì lão chơi gái gặp phải chuyện này, lão cũng cảm thấy mất mặt.
Cũng may.
Có rượu có thịt.
Tất cả khó khăn lúc trước dường như đều đã bị quét sạch.
Hơn nữa, đối mặt với luật sư An vẫn luôn nóng giận với mình.
Ở trong mắt lão đạo, bình thường luật sư An như quản đốc thường xuyên quơ roi da thúc giục mọi người trong phòng sách phải cố gắng cố gắng lại cố gắng, thành công thành công lại thành công.
Nhưng trên phương diện sở thích của đàn ông.
Anh ta vẫn giống mình.
Không giống ông chủ và mấy người lão Hứa, đối với phương diện kia dường như bọn họ không quá coi trọng, hệt như không ăn mỹ vị nhân gian.
- Đến, chúng ta cạn thêm chén nữa, sau đó đi thưởng thức trà!
Luật sư An giơ ly rượu lên: - Tôi đã nói với ông rồi, lão đạo, trà Từ Châu này không phải tốt nhất, tốt nhất phải đi về phía Bắc một chút.
- Thủ đô? - Lão đạo khiêm tốn thụ giáo.
- Không không không. - Luật sư An lắc đầu: - Bên kia kiểm tra nghiêm ngặt, trong trang.
- Thạch gia trang?
- Đúng vậy.
- Vậy bây giờ chúng ta lên đường sắt cao tốc... - Lão đạo nói được phân nửa đã dừng lại, bởi vì lão biết lão không thể chơi điên như thế, bọn họ còn chuyện đứng đắn cần làm, thí dụ như ông lão đang được đút trong rương hành lý bên người kia, còn có bọn họ cần tìm Lâm Khả.
Đêm nay chỉ là tạm thời nghỉ ngơi phóng túng một chút mà thôi.
- Đến, cụng ly! - Luật sư An thúc giục nói.
- Tốt, cụng ly!
Hai người cụng ly.
Sau đó cùng uống cạn.
- Lão đạo này, ông ngồi ở đây một hồi, tôi đi tính tiền.
Luật sư An nói với lão đạo xong liền đứng lên, nhưng anh ta chưa đi được mấy bước đã lại lui trở về, lảo đảo mà ngồi trên ghế, sau đó anh ta vùi đầu, nằm ngáy o..o....
- Ha ha ha ha ha, anh nha anh nha, dám chơi trò này với lão đạo, không có chuyện gì, bữa cơm này cứ để bần đạo mời.
- Bần đạo quen thân với Vương mặt rỗ, ông ta cũng ngại thu tiền của bần đạo.
- Nghe nói Vương mặt rỗ chuẩn bị hưởng ứng chính sách của chính phủ, mang thai đứa thứ hai.
- Bần đạo chỉ cần đồng ý cầu phúc miễn phí giúp ông ta là được.
Lão đạo cười ha hả.
Sau đó mới vừa đứng lên.
Lão đã "bịch" một tiếng mà ngồi trở về.
Che trán của mình.
- Sao bần nói cũng choáng váng thế này.
- Phù phù.
Lão đạo cũng nằm trên bàn.
Ngủ thiếp đi.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T!
Bởi vì đây là nơi công cộng, lúc trước, Hầu Tử một mực nằm trong túi ngủ của lão đạo lại bò ra, nó không ăn cái đồ chơi nhỏ này, thế nhưng sau khi nó nhảy lên bàn cơm.
Nhìn lão đạo một chút trước.
Lại nhìn nhìn luật sư An.
Đưa tay gãi gãi đầu anh ta.
Dùng chân đạp đạp cổ anh ta.
Sau đó bản thân nó tự gãi gãi đầu.
Có chút buồn bực.
Vì sao cả hai người này lại uống say thành lợn chết như vậy?
... ... ...
Châu Trạch chỉ cảm thấy nơi ngực mình như bị thiêu đốt.
Hơn nữa ý thức của anh cũng đang không ngừng suy yếu đi.
Đây không phải thuốc mê, cũng không phải hiệu quả của thuốc mê gì.
Bởi vì anh là bác sĩ, anh có thể cảm giác được hiện tại, tất cả cơ năng của thân thể anh vẫn bình thường, cũng không đổ mồ hôi.
- A di đà phật, rốt cục dược hiệu cũng tạo nên tác dụng.
Hòa thượng chốc đầu đi tới.
Nhưng lão ta không dám tới gần quá.
- Ông chủ!
Đúng lúc này.
Oanh Oanh vốn ở phía dưới, cảm giác được khí tức của ông chủ bỗng nhiên suy sụp một cách quỷ dị, cô ấy bất chấp tất cả, không quan tâm tới thiếu nữ ngăm đen nữa, lập tức nhảy lên, đỡ lấy Châu Trạch đã đứng không vững.
Châu Trạch chỉ cảm thấy ý thức của mình đang không ngừng trầm mê.
Hơn nữa càng lún càng sâu.
Cảm giác này rất giống với mệt tới muốn ngủ.
Nhưng lại có chút khan khác.
Mệt tới chỉ muốn ngủ là có thể dựa vào lực ý chí mà chống đỡ qua được, hơn nữa Châu Trạch lại đang trong tình trạng không có Oanh Oanh, vốn không có khả năng ngủ, nhưng ban nãy trước khi Oanh Oanh chưa qua đây, anh đã có cảm giác mê man mãnh liệt, muốn trực tiếp ngủ đi.
- Ông chủ, ông chủ làm sao vậy?
Oanh Oanh lo lắng hỏi.
Lúc này.
Thiếu nữ ngăm đen cũng leo lên, xoay người nhảy tới trên đường cái.
- A di đà phật, thiếu chút nữa bần tăng đã cho rằng thuốc của cô không có tác dụng.
Thiếu nữ ngăm đen liếc hòa thượng chốc đầu một cái, tức giận nói: - Chắc chắn là vì anh ta ăn ít thịt, cho nên hiệu quả mới chậm như vậy, hiện tại chắc chắn hai tên đồng bạn của anh ta đã ngủ như lợn chết.
Bị bỏ thuốc?
Châu Trạch cau mày, anh cảm thấy mình đã khó có thể kiên trì được nữa.
- Đúng vậy, đánh nhau không phải sở trường của tôi, sở trường của tôi là trồng hoa, còn có, hạ độc.
Thiếu nữ ngăm đen rất đắc ý cười cười, mới vừa rồi cô ta thật sự lâm vào nguy hiểm, không nghĩ tới nữ cương thi bên người thằng này lại vướng tay chân như thế. Cũng may hiện tại tên khốn này sẽ lập tức ngã xuống, đến lúc đó cứ giao nữ cương thi cho hòa thượng chốc đầu bên cạnh đối phó là được rồi.
Phật môn có rất nhiều phương pháp để đối phó với cương thi.
- Hơn nữa độc của tôi không chỉ hữu hiệu với thân thể, mà còn hữu hiệu với linh hồn, cho nên càng khó có thể phát giác ra được.
Thiếu nữ ngăm đen lắc đầu như trống bỏi.
- Anh thật cho rằng tôi khờ sao, biết các người có thể đại sát tứ phương trong khách sạn, còn dám đần độn đi lên cứng đối cứng với các người?
- Vừa rồi.
- Chỉ là tôi ngứa tay muốn chơi đùa một chút mà thôi.
- Ông chủ, ông chủ!
Oanh Oanh gấp đến độ sắp khóc.
- Đừng khóc, yên tâm đi, ông chủ của cô sẽ không chết, độc của tôi sẽ chỉ khiến linh hồn của anh ta rơi vào trạng thái ngủ say, sẽ không thương tổn tánh mạng anh ta. Dù sao thì nếu anh ta đã ăn hoa bỉ ngạn của tôi, đương nhiên tôi phải lôi anh ta về trồng xuống, nếu không trồng, sao có thể bù đắp được tổn thất của tôi?
- Người đã chết rồi mới trồng xuống không thể tạo ra hiệu quả tốt như khi trồng người sống xuống.
- Đến lúc đó, đầu cương thi là cô sẽ bị tôi thuần phục, có thể để cô tới tưới nước cho anh ta giúp tôi.
- A di đà phật.
Hai tay hòa thượng chốc đầu hợp thành chữ thập, đọc một tiếng phật hiệu, sau đó lão ta lấy một chuỗi phật châu ra, trực tiếp ném về phía Bạch Oanh Oanh.
Bạch Oanh Oanh cõng ông chủ nhà mình nhanh chóng lui về phía sau, tránh né chuỗi phật châu này, quan trọng nhất là khí tức trên phật châu này khiến cô ấy rất khó chịu.
Công pháp Phật môn của hòa thượng chốc đầu có tác dụng khắc ché cực lớn với cương thi như Bạch Oanh Oanh, lại thêm bên này có bố trí kết giới, nữ cương thi không thể nào chạy thoát, lão ta có cảm giác bản thân đã hoàn toàn khống chế cục diện.
Lúc này, sau khi một chiêu bức lui Bạch Oanh Oanh, hòa thượng chốc đầu cũng không vội vã tiến công, lão ta nhìn lướt qua Châu Trạch được nữ cương thi cõng, đã gần như rơi vào hôn mê.
Sau đó lại hỏi thiếu nữ ngăm đen bên cạnh:
- A di đà phật, bần tăng nghe nói có không ít quỷ sai sẽ tá túc trong cơ thể người sống. Thật ra là một thể hai hồn, linh hồn của chính mình xuất hiện làm việc, mà linh hồn người bình thường thì được dùng để nghỉ ngơi và ăn cơm.
- Đó chẳng qua chỉ là một là linh hồn của chính mình, còn một cái là linh hồn của kí chủ.
- Nếu anh ta đã trúng độc, sau khi anh ta ngủ say, cho dù linh hồn còn lại có đi ra cũng có gì ghê gớm đâu.
- Chúng ta còn phải sợ anh ta sao?
- Đúng là trò cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận