Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1451: Thăng quan tiến chức nhanh chóng (2)

Phùng Tứ tiếp tục hút thuốc, không nói lời nào.
- Địa Ngục Chi Môn, mở rồi?
Phùng Tứ mà lắc đầu một cái, nói:
- Vẫn còn chưa, nhưng cũng sắp rồi, như tôi là đi lên trước, lần này, tổng cộng có hơn ngàn kẻ được gọi là phán quan cùng đi lên, tuần sứ thì lại càng là đếm không hết.
Đây coi như là đang nhắc nhở.
Đoàn thể tuần sứ và phán quan hoàn dương với quy mô lớn như thế này, nhất định là âm ti dự định tiến hành trận đại thanh tẩy và chỉnh đốn lớn đối với hệ thống quỷ sai và bộ đầu ở dương gian rồi.
Kỷ nguyên nuôi thả của đám quỷ sai bộ đầu dương gian trong thời đại của Thập Điện Diêm La, sắp kết thúc rồi.
- Ừm.
Luật sư An gật đầu một cái, ngay sau đó bổ sung nói:
- Chờ lát nữa tôi sẽ nói với ông chủ chúng tôi một tiếng.
Có một số việc mà.
Không cần nói rõ.
Trong lòng mọi người đều nắm chắc là được rồi.
Quả thật là quan hệ của Phùng Tứ và anh ta không tệ.
Nhưng quan hệ này.
Vẫn còn chưa đến mức người ta vừa hoàn dương thì đã cố ý chạy tới nơi này thông báo tin tức.
Luật sư An đưa tay vỗ bả vai của Phùng Tứ một cái.
Nói:
- Cảm giác khi được làm phán quan đại nhân, như thế nào vậy?
- Không thú vị lắm.
Ngược lại cũng không phải là cố ý khiêm tốn, cũng không phải là đang tinh tướng.
Phùng Tứ nói bổ sung:
- Vốn dĩ tôi chỉ có thể mang một cái đai màu đỏ mà thôi, bởi vì vẻ ngoài của tôi đẹp mắt, cho nên trực tiếp nhảy được hai cấp, trở thành một tên đai vàng.
Anh rất cố gắng.
Anh rất ưu tú.
Nhưng cuối cùng.
Sự ưu tú cùng sự cố gắng của anh thế nhưng lại không sánh được với lợi ích mà dung nhan của bạn mang tới.
Vẻ ngoài đẹp mắt lại còn cảm thấy tẻ nhạt vô vị như vậy, đoán chừng những người dung mạo không tốt kia phải càng xấu hổ hơn đúng không?
Trong lòng luật sư An tổn thương.
Thật ra thì cũng dễ lý giải.
Loại chuyện phong tỏa âm dương một năm mà đám Cửu Thường Thị kia cũng có thể làm ra được.
Đơn thuần dựa vào tướng mạo để đánh giá người khác, ban thương cho lấy quan to lộc hậu.
Dường như cũng rất phù hợp với phong cách làm việc của đám thái giám kia.
Lúc này.
Luật sư An nhìn thấy Hứa Thanh Lãng xuất hiện ở cửa tiệm sách, dường như vốn đang định đóng cửa, nhìn thấy luật sư An vẫn ngồi ở bên ngoài, Hứa Thanh Lãng đưa tay chỉ chỉ khóa cửa với luật sư An, ý là chờ lát nữa luật sư An tự mình khóa cửa, ngay sau đó xoay người đi vào.
Luật sư An chỉ chỉ vị trí mà Hứa Thanh Lãng vừa mới đứng.
Hỏi Phùng Tứ:
- Ha, anh nói xem, nếu như bây giờ cậu ta chết đi, đến địa ngục, há chẳng phải là có thể trực tiếp nhanh chóng thăng quan tiến chức rồi sao?

Cùng nhau đi chơi gái, cùng nhau vượt qua chiến trận, lại còn từng đâm dao lẫn nhau, mối quan hệ này, có thể so sánh với Tôn Hầu Tử bị ném vào lò bát quái trong luyện một lần rồi lại tiếp một lần đấy.
Gặp lại nhau sau một năm, hai người cũng không tiếp tục ngồi ở trên đường mà trò chuyện nữa, chọn một tiệm đồ nướng ở ven đường mà ngồi lại.
Tên của tiệm đồ nướng là “Thịt nướng miếng lớn”.
Chủ quán là người đông bắc, dáng người mập mạp, điểm đặc sắc nhất trong tiệm đồ nướng của ông ta là hoàn toàn không có gì đặc sắc cả.
Bốn chai bia được đem lên trước, bia là loại bia “đại phú hào” của bản địa Thông Thành, loại bia này đã từng được xem là át chủ bài của Thông Thành vào mười năm về trước, từng có một đoạn thời gian, nó cũng từng là sản phẩm duy nhất của Thông Thành có thể vượt ra toàn cầu ngoại trừ sản phẩm về dệt may.
Nhưng mấy năm nay, theo sự xâm chiếm của “Bông tuyết” và những sản phẩm của những công ty sản xuất lớn khác, đại bản doanh của bia “Đại phú hào” cũng đã bị đánh chiếm hơn phân nửa.
Chẳng qua là, ngược lại sản phẩm dệt may của Thông Thành lại càng làm càng tốt, khách hàng của sản phẩm dệt may trên taobao, trên tám mươi phần trăm đều là giao hàng từ Thông Thành.
Đây giống như vận mệnh của hai người trên bàn rượu vậy.
Một người lên như diều gặp gió.
Một người lại tiếp tục lãng phí thời gian.
Cũng có thể là do vận mệnh đi.
Nhưng người lên như diều gặp gió cũng không vui sướng bao nhiêu, mà kẻ lãng phí thời gian cũng không chán chường đến thế nào.
Dưới đại cuộc, tất cả mọi chuyện đều không thể coi là thật được, chỉ có chờ đến sau khi nước xuống, mới có thể thấy được rõ ràng rốt cuộc là người nào đang lặn sâu hơn.
- Cửu Thường Thị đều ở trong chủ thành của âm ti, không có sự tách biệt nào, trận đại thanh tẩy của âm ti kéo dài nửa năm, sau đó lại tốn thời gian nửa năm lần nửa tu bổ lại thể chế.
- Tôi tự tay bắt được ba phán quan có mưu đồ làm phản, đưa bọn họ vào trong ngục, đoán chừng người cũng sớm đã không còn nữa rồi đi.
Luật sư An ăn một miếng rau cải, uống một ngụm bia, cười nói:
- Lại còn có người làm phản sao? Bọn họ suy nghĩ như thế nào vậy chứ?
Đám Diêm La đều không hề phản kháng mà trực tiếp giao ra quyền lực và vị trí ở địa ngục, bọn họ đều đã nhìn thoáng như vậy rồi, sao người ở bên dưới lại không nhìn ra được chứ?
- Tôi nói bọn họ làm phản thì chính là bọn họ muốn làm phản chứ sao.
Phùng Tứ cầm chai bia lên, rót đầy ly bia cho luật sư An.
Luật sư An nghe vậy, đưa tay vỗ nhẹ vào cái ót của mình một cái, lắc đầu một cái, nói:
- Là đạo lý này sao.
Vốn chỉ là động tác thông thường mà thôi, nói thật, những thứ này vẫn là do luật sư An đã truyền thụ cho Phùng Tứ trước đó.
Chẳng qua là mấy năm nay luật sư An ở tiệm sách, ở trong hoàn cảnh tiệm sách như thế này, rất nhiều kỹ năng không cần dùng đến, nên cũng đã bị thụt lùi rồi.
Mà quả thật là cũng không có chỗ để dùng, ông chủ cũng đã cá mặn đến như vậy, khiến cho tất cả mọi người cùng nhau cá mặn, cho nên thủ đoạn chính trị trong phòng làm việc hay chính trị trong triều đình gì đó, ở trong tiệm sách này, căn bản là không có đất để phát huy đi.
Nói về chuyện Phùng Tứ cố ý tới lần này, mục đích là cái gì, trong lòng luật sư An cũng có tính toán.
Nếu như nói trước kia Phùng Tứ vẫn chỉ đang quan sát mà thôi, một nửa là xem phần mặt mũi của luật sư An, còn một nửa là cảm thấy kỳ quái đối với bộ phận đặc thù của tiệm sách, như vậy, trải qua sự kiện vào một năm trước, nhất định có thể khiến cho Phùng Tứ nhận thức rõ ràng rốt cuộc là nên đứng ở bên nào rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận