Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 955: Cẩn thận (2)

Giống như nếu như bạn có bệnh trĩ, đoán chừng bạn sẽ không có ý định cho người bạn gái vừa mới ở bên bạn thoa thuốc giúp bạn, nhưng nếu như là vợ chồng già mà nói, ngược lại không ngượng ngùng gì cả.
- Ông chủ, sao anh lại nuông chiều lão Trương như vậy chứ.
Oanh Oanh có chút hiếu kỳ hỏi.
Cô ấy thật sự cảm thấy, thực sự có lúc lão Trương rất không biết điều, luôn luôn đem một vài chuyện đến làm phiền ông chủ, mà ông chủ nhà mình thế nhưng là người sợ phiền toái nhất.
Đương nhiên rồi, trong này, cũng không có ý tứ coi lão Trương thành đối thủ cạnh tranh, đối với thẩm mỹ của ông chủ nhà mình, Oanh Oanh vẫn có tự tin, coi như thích nam, chắc cũng là cái loại mị cốt trời sinh như Hứa nương nương mới xứng.
Lão Trương cũng sắp thành lão thịt muối rồi, ông chủ nhà mình mới sẽ không hứng thú.
- Mỗi lần nhìn như là tôi đang giúp anh ta, nhưng cô biết không, có thể, là anh ta đang giúp tôi.
Châu Trạch trả lời như vậy.
- Anh ta đang giúp anh? Làm sao có thể chứ ông chủ, mỗi lần không phải đều là…
- Chuyện này, hiện tại tôi cũng không quá hiểu rõ, nhưng luôn có loại cảm giác này, tôi cũng không biết nên giải thích thế nào, cho nên, có lúc tôi thật sự cảm thấy rất phiền, hận không được trực tiếp đào hố chôn lão Trương luôn đi, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn không nên làm như thế.
- Không nỡ bỏ sao?
- Tôi chỉ không nỡ bỏ chính mình.
- Thật là thâm ảo quá rồi, Oanh Oanh không hiểu.
- Có đôi lời, có thể là cô sẽ hiểu được.
- Nói cái gì?
- Người tốt, có sẽ có báo đáp.
- Được rồi.
Oanh Oanh tiếp tục xoa sữa tắm, đổi một đề tài khác, nói:
- Ông chủ, gần đây tôi đang nghiên cứu làm đồ ăn đấy.
- Ừm, không tệ nha, luyện tập trước, làm thử một chút, không phải là ai sinh ra cũng liền biết nấu cơm, làm được, trước tiên có thể tìm lão đạo nếm thử một chút, để cho ông ấy cho chút ý kiến.
- Đúng vậy nha, tôi đang làm như vậy đấy.
Châu Trạch bừng tỉnh, khó trách mấy ngày nay anh phát hiện sắc mặt của lão đạo luôn rất kỳ quái, trong xanh có vàng, trong vàng mang theo xanh.

Trong vườn rau.
Deadpool gần như khô héo ngồi quỳ ở ở đằng kia, lộ vẻ hơi thở ra nhiều hơn vào nghiêm trọng.
Cũng may, bởi vì đặc tính của bản thân anh ấy, ngược lại có thể từ từ thông qua việc đất đai nuôi dưỡng bồi bổ lại lần nữa.
Đất mẹ nuôi dưỡng vạn vật, cũng không kể đến một gánh nặng như anh ấy.
Anh ấy giống như là một cái máy chuyển đổi.
Đem lực lượng mà Châu Trạch không cách nào lấy được tiến hành trung chuyển cùng chuyển hóa, từ đó cung cấp tới.
Cô gái da đen nhìn bộ dạng hiện tại của anh ấy, trong mắt chứa đựng nước mắt.
Deadpool im lặng cười một tiếng, không nói gì.
Cô gái da đen nằm ở trên giường cỏ, cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại, tiếng gió từ đầu bên kia điện thoại truyền tới, người nghe điện thoại hẳn là đang ở bên ngoài.
- Phát chuyện này ra bên ngoài, cái hot search này là mua mà lên, mấy phóng viên này là nhận tiền mà đăng bài.
- Cái quái gì vậy, danh tiếng của mấy đại V này đều thúi như vậy, hơn nữa phần lớn độ hot là do thủy quân soát mà có.
- Các người lại còn phí tiền mới anh ta phát tin, làm như tiền của lão tử là bão thổi tới à?
- Uy.
- Alo.
- Là cô sao, trong tiệm xảy ra chuyện?
- Nghĩ như thế nào lại gọi điện thoại cho tôi.
- Mấy ngày nay ngài có thể thử bồi dưỡng một chút, không phải sợ bổ đến hư thân, đợi qua thêm mấy ngày, có thể giúp ngài nối cánh tay lại.
Luật sư An ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt một chút.
Cô gái da đen tiếp tục nói:
- Không phải chỉ có thân thể của ông chủ mới có thể làm được loại chuyện này, thật ra thì tôi vẫn luôn nghiên cứu, cũng có chút tiến triển cùng thành quả.
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một hồi.
Ngay sau đó truyền tới một tiếng thì thầm.
Nói:
- Hai cái miệng nhỏ hai người.
- Cẩn thận.
...
Châu Trạch ngồi lên xe của lão Trương, lão Trương cố ý nghiêng đầu nhìn hai cánh tay đã khôi phục hoàn toàn của ông chủ một chút.
Khóe miệng giật một cái.
Nói:
- Thật là thần kỳ.
- Chờ đến lúc sừng trên đầu anh dài ra, anh sẽ cảm thấy thần kỳ hơn đấy.
- … - Lão Trương.
- Lái xe đi, tìm được vị trí rồi chứ?
Dưới điều kiện tiên quyết là có những tin tức về danh tiếng, có hình lại có nghề nghiệp như thế này, tìm được địa chỉ của lão nhân gia kia, cũng không phải là việc gì khó.
- Tìm được, vậy bây giờ chúng ta đi đến nhà ông ấy trước chứ?
- Ừm.
Xe nổ máy, bên ngoài, lúc này bông tuyết lại từ trên trời bay xuống, trận tuyết rất nhỏ, mang đến sự trong suốt trong chốc lát.
- Ông chủ, bình thường anh có xem múa sư không?
Lão Trương vừa lái xe vừa hỏi.
- Lão Trương, bình thường anh có xem phim truyền hình không?
- Không xem.
- Như nhau.
Châu Trạch lấy hai điếu thuốc ra, đốt cho mình một điếu, điếu còn lại đưa cho Lão Trương.
Lão Trương lắc đầu một cái, nói:
- Ở Thông Thành, hiện tại hút thuốc khi lái xe sẽ bị phạt.
- Dù sao thì anh cũng bất tử.
- … - Lão Trương.
Thấy Lão Trương cố ý nói pháp luật, Châu Trạch cũng đành theo lời anh ta nói đi, tự nhiên mở cửa sổ ra, hút, đồng thời nói:
- Ấn tượng lớn nhất của tôi đối với múa sư vẫn là ở trong «Sư Vương tranh bá » trong hệ liệt Hoàng Phi Hồng, giờ nhớ lại TV trong hội trường nhỏ ở cô nhi viện, thường chiếu bộ phim này.
- Ha ha, đó là bộ phim rất cũ, tôi cũng thích xem, nhất là một câu cuối cùng, chúng ta thắng được trận đấu này, lại thua toàn bộ thiên hạ.
- Thật giống như hoạt động múa sư ở phía bên Lưỡng Quảng (Quảng Đông và Quảng Châu) cùng Hồng Kông tương đối nhiều hơn, ngược lại từ lúc tôi rời khỏi viện mồ côi cho đến bây giờ, chưa từng nhìn thấy biểu diễn múa sư ở Thông Thành.
Ngược lại phía bên Thông Thành bên này có loại hí khúc của địa phương, gọi là Đồng Tử hí, nhưng bây giờ cũng chỉ có một vài lão nhân gia bản xứ có tuổi mới nghe, hiện tại cũng chỉ có tác dụng vào lúc tuyền truyền Thông Thành ra với bên ngoài, sẽ nói về cái này một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận