Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 523: Thế giới động vật

Tiếng cười của lão đạo khiến rất nhiều "quỷ" trong đình cảm thấy không thể hiểu nổi.
Chỉ từng nghe nói tới quỷ dọa người, hôm nay bọn họ lại được nhìn thấy người dọa quỷ.
Ngay cả con quỷ có mùi son phấn cực kỳ nồng nặc đã dán mặt trên bả vai lão đạo, ánh mắt cũng biến thành có chút do dự bất định.
Nếu như ở đây thật sự có một đình "quỷ" đang ngồi, thật ra bọn chúng sẽ không có nhiều phiền não như vậy, đoán chừng bọn chúng đã sớm bất chấp tất cả mà trực tiếp để mọi người cùng lên, xé nát bấy lão đạo.
Quan trọng là thật ra mọi người đang ngồi ở đây đều là quỷ sai.
Là người dựa vào thể chế của âm ty để ăn cơm, đương nhiên cũng phải suy nghĩ nhiều hơn so với đám quỷ quái trong địa ngục nhiều.
Bọn chúng muốn làm chuyện gì cũng phải suy tính một hồi, do dự một hồi, chuyện lớn như cái rắm cũng có thể khiến chúng suy nghĩ ra bảy tám kết cục, nếu không bọn chúng cứ ngồi trên băng đá như vậy chẳng lẽ không buồn chán sao?
Đối với tầng lớp cấp cao của âm ty, quỷ sai là một loại vật phẩm "tiêu hao", tỉ lệ hao tổn cực cao.
Nhưng có một bộ phận không muốn phát triển lại thích bo bo giữ mình, bọn họ một không bị tiêu hao, hai không thăng quan, vẫn chiếm hầm cầu, sống hệt như đời trước, hệt như vật trang trí.
Trước đây khi tiểu loli và một đám quỷ sai tới Dung Thành, trong đó có một số lão quỷ sai muốn an ổn kiếm một mối hời lớn, nhìn xem bản thân có thể kiếm chút lợi lộc gì không, chỉ có điều kết cục của bọn họ rất bi kịch.
Đám "quỷ" trong đình này cũng có thể tính là đại biểu cho đám lão quỷ sai, cũng không biết là vì sao bọn chúng lại tụ tập ở nơi này.
Nhưng những thứ này lão đạo hoàn toàn không biết, lão còn cho rằng bản thân mình không cẩn thận lọt vào ổ quỷ.
Trong lòng lão đầu tiên là thân thiết thăm hỏi tổ tông mười tám đời của luật sư An một lần.
Sau đó lão không chút do dự đưa tay cắm vào đũng quần.
Trong tiểu thuyết võ hiệp võ giả luyện thuật rút đao.
Chú ý tới nhanh, ngoan, chuẩn!
Lão đạo lại học thuật đút tay vào đũng quần.
Cũng đi theo mục tiêu giống như nhau.
Lần này.
Dưới sự kích thích của nguy cơ sinh tồn.
Thuật đút tay vào đũng quần được phát huy càng nhanh hơn, ác hơn cũng càng chuẩn hơn bình thường.
Trên đầu ngón tay lão ngoài lá bùa ra còn kèm theo tận mấy cọng lông đen xoăn tít.
Bất chấp tất cả.
Lão trực tiếp vỗ lá bùa lên trên gương mặt đầy son phấn kia!
- A! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền đến.
Lá bùa bốc cháy, ngay tiếp theo là gương mặt phấn kia cũng bị thiêu đốt.
Lại qua giây lát, nó hóa thành tro tàn!
Lão đạo cũng sợ hết hồn.
Mẹ trứng.
Bị giam trong tù hơn một tháng, công lực của bần đạo tăng mạnh rồi sao?
Nếu luật sư An đứng bên cạnh, đoán chừng anh ta sẽ trực tiếp thưởng cho lão đạo một cái liếc mắt, công lực tăng mạnh? Ông đừng nằm mơ nữa, tất cả những người này đều là phân thân được làm từ giấy.
Nếu như một quỷ sai bị một tấm bùa quẹt phát chết luôn.
Vậy lão đạo ông thực sự trâu bò tới không thể trâu bò hơn.
Lão đạo hất đầu.
Lại sờ soạng đũng quần, rốt cuộc cũng có thể móc ra một tấm bùa khác, lão nhìn chăm chú vào rất nhiều "quỷ" ở đây.
Những con "quỷ" này không vội xông lên.
Trong đó có mấy con càng lên tiếng hô to:
Tiếng hò hét cũng "huyên thuyên", như trong miệng chúng bị dính bùn nhão, không thể nghe rõ.
Nhưng trong một tòa biệt viện ở đối diện hồ nước.
Ông lão vốn đang “một cây lê hoa áp hải đường” chợt chuẩn bị đứng dậy.
- Xảy ra chuyện rồi, tôi đi xem.
Nữ quỷ sai lại ôm mạnh lấy thắt lưng ông lão.
Dùng sức kẹp lấy.
Hô lên:
- Cũng không vội vài giây này.
Trong nháy mắt.
Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước.
Phù.
Xong chuyện.
Đích xác.
Là không vội vài giây này.
Ông lão xuống giường, hai người đàn ông mặc âu phục vốn đang đứng bên cạnh xem cuộc chiến, đột nhiên một người trong đó lập tức tiến lên mặc quần áo giúp ông lão. Ông lão đưa mắt ra hiệu, người đàn ông mặc âu phục thứ hai đi thẳng ra ngoài.
- Làm sao vậy?
Nữ quỷ sai cũng đang mặc quần áo.
Thật ra cô ta có chút tiếc hận, lão đầu này chỉ là món khai vị, trông thì ngon mà không dùng được, thật ra cô ấy càng muốn nếm thử mùi vị của hai người đàn ông khôi lỗi mặc âu phục kia.
- Không biết đột nhiên đám đồ ăn kia mù quáng kêu to cái gì, cũng may bên phía tôn giả không định thành sự dựa vào bọn chúng, nếu không thật là một đám thành sự không có, bại sự có thừa.
- Ở bên cạnh phất cờ hò reo hoàn thành, nhưng khi thật sự gặp phải chuyện, đám khốn dễ bị kinh sợ này chạy trốn nhanh hơn bất kỳ người nào!
- Cô thu dọn nơi này một chút đi, tôi đi ra bên ngoài nhìn xem, còn có mấy đợt khách muốn tới, chờ sau khi hoàn thành chuyện này, tôi mới có thể cho cô ăn no được.
- Đi đâu.
Nữ quỷ sai ném tới ánh mắt phong tình vạn chủng.
Về phần trong lòng cô ta nghĩ thế nào, không ai biết được.
Bọn họ không hề cảm thấy bản thân bất kham và dâm loạn tới cỡ nào, tận hưởng lạc thú trước mắt là tôn chỉ hiện tại của bọn họ.
... ...
Mà ở trong phòng kia.
Ba người đang phẩm rượu cũng cùng nhau đặt ly rượu xuống.
Trong đình, đám lão quỷ sai đang kêu gọi ầm ĩ, tiếng gọi này có ảnh hưởng tới tất cả quỷ vật, cũng giống như con dơi truyền sóng âm vậy.
Luật sư An trực tiếp ném ly rượu xuống đất.
Phát ra tiếng vỡ nát giòn tan.
Đồng thời anh ta vỗ tay.
Nói:
- Ha.
- Công binh quét mìn đã hoàn thành nhiệm vụ.
- Chúng ta lên đi!
Vốn là một nhóm nhỏ người đánh bất ngờ một nhóm nhỏ người.
Nếu cứ nhất định phải nghiên cứu chiến thuật phức tạp gì đó có vẻ có chút vô nghĩa.
Quan trọng nhất chỉ có một chữ:
- Lên!
Tuy rằng đều là quỷ sai.
Nhưng thật ra phương thức đánh nhau của bọn họ không khác gì côn đồ đầu đường xó chợ.
Mày gây sự ở địa bàn của tao khiến tao thiếu chút nữa bị cảnh sát bắt.
Tao bắt được cơ hội, thừa dịp mày không chú ý trực tiếp cầm cục gạch vọt tới táng thẳng vào sau gáy mày!
... ...
- Các người đừng tới đây, đừng tới đây!
- Vô lượng Thiên Tôn kia.
- A di cái kia đà phật!
Lão đạo cầm lá bùa nhìn chằm chằm đám "quỷ" này.
Thật sự khiến đám quỷ sai được làm bằng giấy này không dám đi đến. Cho dù bọn chúng chỉ là phân thân, nhưng bọn chúng bị diệt vẫn khiến bản thể bị hao tổn, ai cũng không muốn thua lỗ.
Đây cũng là do bản tính của bọn họ chi phối.
Nói chung.
Lấy cục diện hiện tại, số lượng lão quỷ sai đã càng ngày càng ít, còn sống đều là nhân tinh.
Những năm gần đây, quỷ sai tân tấn lại thành chủ lưu, có người nói dường như âm ty đang bắt đầu cải cách, muốn triệu hồi đám lão quỷ sai tới địa ngục lại, nhường vị trí cho người trẻ tuổi.
Chỉ tiếc âm ty không có chế độ về hưu, càng không có cái gì gọi là thọ nguyên, muốn thay cũ đổi mới càng khó khăn hơn nhiều.
Cũng đúng lúc này.
Một bóng đen xuất hiện ở sau lưng lão đạo.
Lão đạo không kịp quay đầu đã cảm thấy sau lưng mình bị người đạp một đạp, ngay sau đó bản thân mình trực tiếp bay rớt ra ngoài, đụng thẳng lên cột đình, máu mũi chảy ra, càng thiếu chút nữa ngã vào trong hồ nước.
Phụ cận, đám phân thân quỷ sai lại lộ ra biểu tình có vẻ hơi hả hê.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T! ! ! !
Tiếng nghiến răng chói tai truyền đến.
Người đàn ông mặc âu phục chạy tới trước một bước quay đầu.
Đã nhìn thấy một mặt lông lá há miệng xuất hiện trước mặt mình.
Trong nháy mắt, hình thể của Tiểu Hầu Tử tăng mạnh, biến thành một con vượn khỉ màu đen, một tát chào hỏi thẳng tới gương mặt đẹp trai như được đúc ra của người đàn ông mặc âu phục!
- Rầm!
Người đàn ông mặc âu phục lâm vào kết cục giống lão đạo, bị đánh bay ra ngoài, đụng thẳng lên trên cây cột gỗ. Càng khoa trương hơn là anh ta trực tiếp đụng gãy cây cột, tiếp đó, cả đình gỗ này đều bị sụp xuống.
Tiểu Hầu Tử rít lên một tiếng, coi nhẹ đám kia phân thân quỷ sai người giấy, khom lưng khiêng lão đạo lên, sau đó nó bay vọt, nhảy ra khỏi phạm vi đình, nhanh chóng đạp chân trên mặt hồ như sông đổ xuống biển, dẫn theo lão đạo đi tới bên bờ.
Lúc này, ông lão đeo kính râm đã chạy tới.
Nhìn thấy con vượn khỉ kia thì.
Ông lão sửng sốt một chút.
- Vì sao lại có một con yêu hầu chạy tới đây?
- Hôm nay, trên thế đạo này, yêu vật càng ngày càng ít thấy, ngoài số ít tồn tại còn có khả năng du lịch bên ngoài nhân gian, phần lớn đều đã ngủ đông ở nhà của mình.
- Bắt nó, bắt sống, tao muốn dùng não khỉ để chiêu đãi khách!
Trong mặt nước hiện ra một bóng ma.
Trên bờ cũng có một bóng ma gào thét lao tới.
Hai bóng ma kẹp Hầu Tử và lão đạo vào giữa.
Cùng quát khẽ lên, nói:
- Âm ti hữu tự, vong pháp vô tình, trói buộc!
Từng sợi dây màu đen mọc từ dưới đất lên, quấn chặt lấy tứ chi của Hầu Tử.
Hầu Tử càng không ngừng giãy giụa.
Nhưng nó có cảm giác càng lún càng sâu.
Vậy mà nó lại không thể làm gì được sợi dây màu đen này.
Lão đạo bên cạnh Hầu Tử lập tức trở mình, túm lấy tay nải trên người Hầu Tử.
Từ trong túi đeo chéo lấy ra một xấp bùa.
Có một số là bùa của mình, nhưng sau khi trải qua vài lần tiêu hao lớn, lá bùa của mình đã không dư lại bao nhiêu, phần lớn bùa còn lại là lão đạo lấy được từ chỗ Hứa Thanh Lãng.
Mấy ngày nay Lão Hứa đã bỏ rất nhiều công sức, ở nhà vẽ bùa.
Lão đạo không kén ăn.
Dù sao thì chỉ cần có thể vơ vét lão đều vơ vét hết.
Lập tức.
Lão đạo vung một nắm bùa trong tay ra.
Hô lớn:
- Ăn Phú Cường Phù của ta!
- Ào ào... ...
Lá bùa tung bay.
Vậy mà nó có thể hóa thành ngọn lửa.
Bóng đen trên bờ lui về sau hai bước tránh được ngọn lửa, mà ngọn lửa này cũng rất uể oải, như pháo hoa cầm tay, thoạt nhìn rất xán lạn nhưng không có tác dụng gì.
Lão đạo lại móc ra vài lá bùa từ túi đeo chéo của Hầu Tử.
Hiệu quả của lá bùa không tốt, vậy thì lấy số lượng thủ thắng!
- Ăn một Dân Chủ Phù của bần đạo!
Lá bùa rơi ra ngoài.
Trong mơ hồ có thể thấy được có điện xà chảy xuôi trong đó, nhưng gió hướng đột biến, lá bùa vốn bị ném ra xa xa đột nhiên chuyển hướng bay ngược trở về.
- ... ... - Lão đạo.
- ... ... - Tiểu Hầu Tử.
Trong lúc nhất thời, điện múa xà ngân, như rò điện cỡ lớn xuất hiện.
- A a a! ! ! !
- Xèo xèo xèo xèo! ! !
Lão đạo và Hầu Tử đều bị điện giật tới oa oa kêu to.
Nhưng trong lúc vô tình.
Sợi dây màu đen vốn trói buộc Hầu Tử cũng bị hóa giải.
Hầu Tử không chút do dự vươn bàn tay vào trong túi đeo chéo.
Lấy "Sách Âm Dương" ra.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T!
Ba đạo quang mang hai đen một vàng lập tức hiển hiện.
Không riêng gì Bát cô nãi và Hoàng a ca, thậm chí ngay cả mèo mun - khí linh trông coi bên trong sách Âm Dương cũng hiện ra.
Ai cũng không biết, rốt cuộc Hầu Tử đã có thể triệu hồi cả mèo mun ra trợ trận từ lúc nào.
- Rống! ! !
Hầu Tử đập bộ ngực của mình.
Như là trống trận nổi lên.
Trong lúc nhất thời.
Hoàng a ca và Bát cô nãi trực tiếp phóng về phía bóng đen bên bờ.
Mèo mun đơn độc xông về phía bóng đen trên mặt nước.
Mà Hầu Tử lại sải bước.
Phóng về phía ông lão đeo kính râm chỉ mặc quần cụt kia!
Cách đó không xa.
Châu Trạch và luật sư An đứng ở nơi đó, hơi khó tin mà nhìn một màn này.
Không phải bọn họ không muốn ra tay.
Mà dường như bọn họ không cần phải ra tay.
Hầu ca đã trực tiếp kêu gọi tiểu đồng bọn của nó.
Cũng bắt đầu phản công.
- Dường như sách Âm Dương kia là của ông chủ đúng không? - Luật sư An hỏi.
Châu Trạch gật đầu.
Luật sư An có chút hâm mộ hỏi:
- Ông chủ, tôi thật bội phục ông chủ, rốt cuộc khi đó vì sao ông chủ lại nghĩ tới chuyện gây dựng


thế giới động vật


?
Bạn cần đăng nhập để bình luận