Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 542: Tim, đau nhức tới không thể thở nổi

Thật ra.
Châu Trạch vẫn có chút không rõ.
Đây rốt cuộc là chuyện gì.
Trước kia.
Là tên kia chủ động mở phong ấn, gặp phải phiền phức lại gọi mình ra.
Mình mới có thể đi ra.
Nhưng lần này.
Không có bất kỳ dấu hiệu gì.
Phảng phất như vừa mở mắt.
Bản thân mình liền thức tỉnh.
Lại nắm thân thể này trong tay.
Kế hoạch dùng Trảm Tam Thi đồng hóa Châu Trạch chưa thành công, còn bị Châu Trạch dùng một điếu thuốc lá dẹp “an”.
Khiến lửa giận trong lòng anh ta bùng lên.
Sau đó tình cảnh bỗng nhiên biến hóa.
Đây mới là nguyên nhân ban nãy khi mới vừa thức tỉnh, anh ta lại im lặng lâu như vậy.
Lúc này.
Châu Trạch đi tới bên cạnh Bạch Oanh Oanh.
Bạch Oanh Oanh có chút sợ nhìn anh ta.
Nhìn gương mặt bình thường vốn thân thiết không gì sánh được với cô ấy.
Lúc này cô ấy.
Lại cảm thấy rất sợ hãi.
Loại sợ hãi này không chỉ được thể hiện qua giao động cảm xúc.
Còn bày ra ngay trên mặt.
Rất rõ ràng.
Rất rõ ràng.
Dù sao thì.
Sự sợ hãi đối với anh ta.
Cũng khắc sâu trong xương máu, sâu trong huyết mạch.
- Vì sao... ... sợ tôi... ...
Châu Trạch mở miệng hỏi.
Không biết vì sao.
Anh ta vốn tự xưng bản thân có thể lạnh lùng đối mặt với tất cả.
Nhưng đối mặt với đầu tiểu cương thi này.
Anh ta lại có một loại cảm giác rất đặc thù.
Là một loại.
Cảm giác thân thiết rất kỳ quái.
Bởi vì có cảm giác thân thiết này, cho nên anh ta mới có thể hiếu kỳ, mới sẽ đi hỏi vấn đề này.
- A, ách... ...
Bạch Oanh Oanh nhất thời có chút nghẹn lời.
Cô ấy nên trả lời vấn đề này thế nào đây?
Tình cảnh này.
Có điểm giống với hai nam nữ học sinh trung học.
Nam kéo tay nữ.
Hỏi:
- Vì sao cậu không thích mình?
Nhưng hình ảnh khiến người sụp đổ là.
Từ thị giác của Bạch Oanh Oanh nhìn lại.
Đối mặt với mình nào phải một nam học sinh trung học.
Rõ ràng là lão tổ tông nhà mình!
Tưởng tượng một chút.
Bỗng nhiên có một ngày.
Bạn tỉnh lại.
Sau đó có một ông lão già tới không thể già hơn nữa ngồi bên giường bạn.
Lôi kéo tay bạn.
Nói cho bạn biết anh ta là tằng tằng tằng tằng tằng tằng... ... tằng tổ phụ.
Vị tằng tằng tằng tằng tằng tằng... ... tằng tổ phụ này còn nghiêm trang hỏi bạn "Vì sao lại sợ hắn"?
Bạn sẽ có cảm giác gì?
- Chậc...
Thấy Bạch Oanh Oanh không trả lời.
Đột nhiên Châu Trạch cảm thấy có chút không thú vị.
Anh ta đưa tay.
Đặt trên trán Bạch Oanh Oanh.
Bạch Oanh Oanh không dám động.
Chẳng qua cô ấy cảm thấy bàn tay đối phương rất lạnh.
Lạnh tới mức khiến đầu cương thi là cô ấy cũng cảm thấy lạnh!
- Hí... ...
Một trận co rút đau đớn truyền đến.
Hai mắt Oanh Oanh nhắm nghiền.
Đợi khi cô ấy lại mở mắt ra thì.
Cô ấy nhìn thấy Châu Trạch rút ra một sợi tơ màu vàng từ vị trí lông mày cô ấy, sau đó anh ta không chút do dự bóp nát.
Những thứ này là lực lượng thuộc tính Phật môn còn lưu lại trong cơ thể Oanh Oanh.
Ngay sau đó.
Bạch Oanh Oanh kinh ngạc phát hiện, thân thể vốn rất khó chịu hiện tại lại trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn, suy yếu thì vẫn suy yếu, nhưng tựa như không còn khó chịu như lúc trước nữa.
- Cảm ơn...
Châu Trạch nhìn nữ cương thi trước mặt.
Hai mắt nhắm nghiền.
Như đang tự hỏi cái gì.
Sau đó anh ta lại mở mắt ra.
Đưa tay bắt lấy tay cô ấy.
Sau đó.
Còn chưa kịp làm cái gì.
Chỉ cảm thấy bàn tay vừa trợt.
Ánh mắt Châu Trạch ngưng lại.
Dường như anh ta kinh ngạc vô cùng.
Có chút không tưởng được.
Đối với anh ta mà nói, quả thực là không thể tưởng tượng nổi!
Nữ cương thi này.
Lại rút tay về.
Không để cho mình nắm!
- Ha ha ha... ...
Bạch Oanh Oanh cười lúng túng.
Tức giận ah.
Không dám phản kháng.
Còn phải làm bộ rất lễ phép!
Trong đôi mắt Châu Trạch nổi lên một luồng sáng đỏ.
Sau đó anh ta ngẩng đầu.
Cứng rắn áp chế xuống.
Bạch Oanh Oanh chỉ cảm thấy mới vừa rồi.
Trong nháy mắt, nhiệt độ bên cạnh mình chợt hạ xuống, nhưng rất nhanh nó lại tăng trở lại.
Thân là cương thi.
Lần đầu tiên Bạch Oanh Oanh thể nghiệm được chênh lệch nhiệt độ trong ngày tạo thành ảnh hưởng thế nào với thân thể.
Trước kia cô ấy hoàn toàn không có khái niệm này!
Châu Trạch lần thứ hai đưa tay.
Nắm lấy tay Bạch Oanh Oanh.
Nắm chặt.
Dùng sức.
Ừm?
Cô ấy còn muốn rút về?
Rõ ràng cô ấy còn dám rút về?
Sao cô ấy dám?
Còn rút?
Cô ấy còn dùng lực?
Rõ ràng còn đang thử?
Vẫn đang rút lại?
Có hết hay không!
Hí...
Châu Trạch hít sâu một hơi.
Bạch Oanh Oanh dùng sức rút, nhưng rút không ra, anh ta thật khỏe.
Sau đó.
Bạch Oanh Oanh phát hiện đối phương đang run rẩy.
Đúng vậy.
Đang run rẩy.
A.
Anh ta run cái gì?
Là không thoải mái sao?
- A, đau!
Còn chưa kịp tự hỏi nhiều lắm.
Bạch Oanh Oanh chỉ cảm giác vị trí lòng bàn tay mình truyền đến một trận đau đớn, đừng nhìn bình thường sờ sờ, thân thể Oanh Oanh mềm mại trơn truột, nhưng trên thực tế, muốn thực sự thương tổn tới cô ấy không phải chuyện đơn giản như vậy.
Đối phương cũng buông lỏng tay ra.
Bạch Oanh Oanh lập tức mở lòng bàn tay mình ra.
Phát hiện nơi đó lại bị móng tay đâm ra một vết thương rất sâu.
Bạch Oanh Oanh cắn môi một cái.
Trong mắt ngậm lấy nước mắt.
Ngẩng đầu nhìn Châu Trạch ngồi chồm hổm bên cạnh mình.
Rất muốn đánh anh ta.
Nhưng hình như bản thân đánh không lại!
A a a a a!
Chẳng qua.
Bạch Oanh Oanh không phát hiện, ở chỗ sâu trong vết thương nơi lòng bàn tay cô ấy có đồ vật màu đen đang từ từ lưu chuyển, dần dần dung nhập vào trong thân thể cô ấy, tiêu tán vô hình.
Châu Trạch nhìn thấy Bạch Oanh Oanh như vậy.
Anh ta có thể tinh tường nhìn thấy phẫn nộ cùng với căm hận từ trong mắt Bạch Oanh Oanh.
Này càng khiến anh ta giận không chỗ phát tiết.
Nâng tay lên.
Oanh Oanh sợ đến rụt cổ.
Nhắm mắt lại.
Lão tổ tông muốn đánh bạn.
Không có biện pháp.
Chỉ có thể nhận lấy.
Nhưng không quất xuống.
Vẫn là để xuống.
Sau đó.
Đứng lên.
Đi về phía thiếu nữ ngăm đen bị bản thân mình dùng xiềng xích vô hình khóa chặt ở nơi đó.
Thiếu nữ ngăm đen dán mặt trên đường cái, làn da trên người không biết đã bị trầy xát bao nhiêu chỗ, rất thê thảm. Lúc này cô ta từ từ nhắm hai mắt lại, càng không ngừng lẩm bẩm trong miệng:
- Anh ta không nhìn thấy mình, anh ta không nhìn thấy mình, anh ta không nhìn thấy mình... ...
Mọi người thường xuyên trào phúng hành động lừa mình dối người dúi đầu vào hố cát tránh né nguy hiểm của đà điểu.
Nhưng kỳ thật, chẳng qua chỉ là chó chê mèo lắm lông mà thôi.
Loại chuyện này, thật ra phần lớn người đều đã làm trong cuộc sống công việc, thậm chí còn làm tới kinh nghiệm hơn cả đà điểu.
Châu Trạch đi tới trước mặt cô ta.
Đứng.
- Anh ta không nhìn thấy mình, anh ta không nhìn thấy mình, anh ta không nhìn thấy mình... ...
Sau đó.
Thiếu nữ ngăm đen ngừng nỉ non.
Mở mắt ra.
Miễn cưỡng ngẩng đầu lên.
Nhìn Châu Trạch đứng trước mặt mình.
Đối phương đứng rất thẳng.
Chỉ là ánh mắt hơi dõi xuống.
Bao quát bản thân mình.
- Ha ha... ... Ha ha... ... Ha ha... ...
Thiếu nữ ngăm đen nhếch môi.
Lễ phép và lúng túng cười.
Lúc này.
Ngoại trừ phản ứng này, cô ta cũng không biết bản thân nên làm ra phản ứng gì.
Người là đao thớt, ta là cá thịt.
Làm sao bây giờ?
Cho dù hiện tại có đào mẹ chồng từ vườn rau ra.
Đoán chừng mẹ chồng cũng không biết lúc này nên làm gì bây giờ.
Châu Trạch không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.
Tiếp tục bao quát nhìn cô ta như vậy.
Bầu không khí.
Lâm vào một loại ngưng trệ.
Áp lực bàng bạc từ bốn phương tám hướng tụ đến.
Trong lòng thiếu nữ ngăm đen khổ không thể tả.
Cô ta chỉ là một tiểu cô nương trồng hoa đáng thương.
Tại sao anh ta phải đối xử với mình như vậy?
- Ha ha... ... Ha ha... ... Ha ha... ...
Thiếu nữ ngăm đen cười đến lúc khóe miệng cô ta bắt đầu co quắp.
Nước bọt cũng bắt đầu chảy tràn xuống.
Lúc này.
Châu Trạch bỗng nhiên ngồi chồm hổm xuống.
Thiếu nữ ngăm đen "hút" một tiếng, hút nước miếng trở về.
Rất hoảng sợ nhìn thanh niên trước mặt.
- Dáng vẻ... này... của cô... ...
- Ừm?
- Não... ... tê liệt... ... sao?
- ... ... - Thiếu nữ ngăm đen.
Mới không lâu trước.
Thiếu nữ ngăm đen đã túm lấy người đàn ông trước mặt.
Còn đưa tay vỗ cằm của anh ta.
Cười ha hả mà kêu:
- Này, anh là tên bại não sao!
Từng luồng sương mù màu đen bay lên từ sau lưng Châu Trạch.
Bắt đầu quấn lấy thiếu nữ ngăm đen.
Sau đó.
Châu Trạch mở lòng bàn tay ra.
Nguyên một đám bình bình lọ lọ hạt giống trái cây xanh xanh đỏ đỏ chất đầy cả bàn tay.
Trên người thiếu nữ ngăm đen này thật sự có quá nhiều thứ.
Trước đây ông chủ Châu thích nhất là lục lọi thứ gì đó từ trên người đám người sống đã bị trói chặt hoặc trên người người chết.
Nhưng ở trước mắt vị này.
Tất cả trở nên càng đơn giản hơn.
- Đều là đặc sản nhà trồng, không có chất bảo quản, vô hại.
- Không đáng mấy đồng tiền.
- Xin ngài vui vẻ nhận.
Thiếu nữ ngăm đen lập tức lộ ra gương mặt của dân trồng rau chất phác.
Làn da đen.
Đôi mắt chân thành.
Cực kỳ giống với


tiểu cô nương Giản Mạch Tuệ


.
- Răng rắc... ...
Châu Trạch nắm chặt lòng bàn tay.
Những thứ anh ta đã cầm trong lòng bàn tay lúc trước nát bấy!
- Ách... ...
Trong lòng thiếu nữ ngăm đen lập tức nguội lạnh.
Điều này có nghĩa.
Đối phương chướng mắt với những vật bản thân mình lấy ra được.
Bởi vậy có thể nhìn ra.
Đối phương cũng chướng mắt bản thân mình.
Cô ta biết bản thân mình sẽ xử lý những thứ mình chướng mắt như thế nào, thông thường cô ta sẽ sảng khoái xoắn nát nó, sau đó coi nó như phân.
- Hí... ...
Đột nhiên.
Thiếu nữ ngăm đen nghe được tiếng người đàn ông trước mặt hít khí lạnh.
Cô ta cẩn thận ngẩng đầu.,
Nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng không ai bì nổi kia đang dùng một tay cầm lấy lồng ngực của anh ta.
Quỳ một chân xuống đất.
Như bệnh tim phát tác vậy.
Đau.
Nhất định là anh ta đang rất đau rất đau.
Đều thống khổ như vậy!
- Hí... ...
Châu Trạch dùng sức nắm chặt lồng ngực của mình.
Đáng chết.
Cảm giác "đau lòng" đột nhiên tới này.
Khiến anh ta không kịp phòng bị.
Lần này.
Thậm chí nó còn khiến anh ta có cảm giác không cách nào đứng yên.
Thân hình cũng lay động một trận.
Kim Cang Nộ Mục của hòa thượng chốc đầu.
Nghiệp hỏa của thiếu nữ ngăm đen.
Cũng không thể khiến anh ta nhíu mày một cái.
Nhưng bây giờ.
Anh ta lại đau thành dạng này.
- Có chút... ... tiền đồ... ... được không... ...
Châu Trạch lẩm bẩm.
- Những thứ... ... rác rưởi này... ... giữ lại... ... làm cái gì... ...
Châu Trạch ngẩng đầu lên.
Cắn răng.
Trong mắt tất cả đều là lửa giận.
Nhưng để anh ta buồn bực là.
Người khiến anh ta thống hận tức giận đến gần như muốn điên.
Lại quá gần mình.
Gần tới mức đang ở ngay trong cơ thể mình.
Căn bản là mình không cách nào công kích anh, cũng không cách nào xé nát anh.
Thậm chí.
Bản thân mình buồn rầu, chỉ có thể bị động thừa nhận như vậy!
- Không để yên... ... Không có... ... Đúng không...
Châu Trạch cảnh cáo nói.
- Hí... ...
Trái tim.
Đau nhức tới không thể thở nổi!
Châu Trạch mãnh liệt mà cúi thấp đầu.
Đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm thiếu nữ ngăm đen nằm trước mặt.
Thiếu nữ ngăm đen sợ hết hồn, phảng phất như bản thân mình sẽ bị ăn tươi nuốt sống vậy.
- Này... ...
A.
Gọi mình sao?
Không phải ngài đang lầm bầm lầu bầu đấy chứ?
- Này...
Châu Trạch lớn giọng thêm chút.
- A, tôi ở đây, tôi ở đây!
Thiếu nữ ngăm đen trả lời ngay.
- Này... ...
Châu Trạch chỉ chỉ đám cặn bã đủ loại màu sắc bị bản thân mình bóp vỡ trên mặt đất.
Tiếp tục nói:
- Còn có thể... ... trồng... ... không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận