Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1543: Báo thù! (2)

- Giúp cái gì chứ, cần tôi giúp sao?
- Vậy anh đang?
- Học cho tốt là được rồi, đừng chỉ muốn trực tiếp nịnh nọt như vậy, quá cứng nhắc rồi.
- Bình thường thỉnh thoảng thiểm một lần, chẳng qua là tương tác làm bầu không khí sống động một chút thôi, tạo dấu ấn một chút, thu chút tiền lãi như nhiệm vụ hằng ngày.
- Thiểm thực sự, là phục vụ thân thiết trên mọi phương diện.
- Thiểm đạo chi lộ còn dài, ông còn cần phải mài dũa thêm nhiều nha.
Nói xong.
Luật sư An đi về phía trước mấy bước.
Dồn khí vào đan điền.
Hai tròng mắt dồn sức.
Có nước mắt bắt đầu dần dần thấm đẫm bên trong hốc mắt.
Mang theo một loại bi phẫn cùng thương đến mức không thiết sống tiếp.
Gân giọng lên, dùng một loại giọng điệu tựa như điệu tín thiên du* mà hô hào:
- Ông chủ à, Nguyệt Nha, Trịnh Cường, bọn họ chết thật là thê thảm mà, anh phải báo thù cho bọn họ đấy, nhất định phải báo thù cho bọn họ đấy! ! !
(*dân ca vùng Thiểm Bắc, TQ)
- ... - Trương lão đầu.
...
Lưu Sở Vũ dùng sức lực cả người bắt đầu giãy dụa di chuyển về sau lưng của Châu Trạch, giống như là một con sâu róm, lại có vẻ kiên cường từ nước ngoài, bất luận là kẻ nào, trong lúc đối mặt với nguy cơ sinh tử, thông thường cũng đều có thể vì vậy mà bộc phát ra tiềm năng cực lớn.
- Ông chủ… Ông chủ… Cứu tôi… Ông chủ…
Sau khi đến gần Châu Trạch, Lưu Sở Vũ theo bản năng muốn duỗi tay nắm lấy ống quần của Châu Trạch, dùng chuyện này để có được một chút an ủi trong lòng.
Nhưng cánh tay của anh ta vẫn ngừng lại ở giữa không trung, bởi vì anh ta đột nhiên nhớ lại, ông chủ mình, có bệnh thích sạch sẽ rất nghiêm trọng.
Châu Trạch cúi đầu xuống, nhìn anh ta một cái, rất bình tĩnh gật đầu.
Ngay sau đó.
Châu Trạch chủ động đi về phía bóng đen đang cầm dao găm kia.
- Ùng ục ùng ục... Ùng ục ùng ục...
Trong mấy năm nay.
Châu Trạch đã từng đối mặt với nhiều đối thủ như vậy.
Nhưng vị ở trước mặt này.
Tuyệt đối có thể xem là kẻ mà ông chủ Châu có sát ý đậm nhất.
Không dò xét.
Không chờ đợi.
Vào lúc anh, anh tới tôi đi mà báo cáo nhà cửa lẫn nhau lại lộ ra vẻ rất ngây thơ và đẳng cấp thấp.
Châu Trạch chủ động giẫm một cước vào bên trong đầm bùn lầy do đối phương bày ra.
Đồng thời.
Không hề có một chút do dự nào, không có chút nhăn nhó nào.
Trực tiếp lựa chọn phương thức giải quyết tốt nhất:
- Đi ra, dọn cơm.

- Đi ra, dọn cơm.
- Càng… lúc… càng… hỗn… xược… rồi…
- Không đói bụng?
- Thịt… quá… ít…
Châu Trạch gật đầu một cái.
Từ một năm trước, sau khi ăn gốc sâm núi lâu năm do long mạch áp súc mà thành kia, Doanh câu bắt đầu trở nên càng ngày càng kén ăn rồi.
Hoặc có lẽ.
Là càng ngày càng lười rồi.
Lúc hai người sinh hoạt chung với nhau, kiểu thúc đẩy lẫn nhau khích lệ lẫn nhau như trong tưởng tượng kia, thực sự phần lớn chỉ tồn tại trong tưởng tượng mà thôi, phần lớn thời gian đều luân lạc tới mức so sánh mức độ nát với nhau hoặc là so sánh độ lười với nhau mà thôi.
Người nào không chịu nổi phòng khách và phòng bếp lộn xộn trước, thì đó chính là người thua trước, đương nhiên phải bắt đầu chủ động quét dọn.
Anh và Doanh câu, đương nhiên không phải là quan hệ vợ chồng nhỏ gì đó.
Chẳng qua là.
Có yêu nhau hơn nữa, thì thực tế là mấy đôi yêu nhau kia, nhiều lắm cũng chỉ có thể lấy đơn vị “phút” để hòa làm một thể.
Mà anh và Doanh câu, lại thật sự là hai người ở trong một linh hồn.
Nhớ lại lúc đó, song phương vì tranh đoạt quyền khống chế bộ thân thể này mà thiếu chút nữa đánh nhau đến bể đầu, bây giờ mọi người ai cũng lười ra ngoài làm việc, có thể đẩy thì sẽ đẩy, có thể tránh thì cứ tránh.
Chân thực.
Thật con mẹ nó chân thực.
Châu Trạch lại lần nữa ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy cái bóng đen ở đối diện đang chủ động đi về phía mình.
Đột nhiên cảm thấy đối phương rất đáng thương.
Thịt quá ít.
Ít đến mức Thiết hàm hàm cũng lười đi ra ngoài ăn anh ta.
Lắc đầu một cái.
Châu Trạch cũng chủ động tiến lên.
Lần đầu tiên hai bên tiếp xúc với nhau, lại xảy ra dưới loại trạng thái nhìn như rất không thèm đếm xỉa đến nhau như thế này.
Dao găm sắc bén, ít nhất, thoạt nhìn là như vậy.
Chẳng qua là, ở trước mặt mười móng tay của Châu Trạch, con dao găm này, vẫn không thể nào công phá ra được tổn thương với Châu Trạch.
Về phần đầm lầy xuất hiện ở dưới chân, liên tục sủi bọt muốn nuốt chửng lấy Châu Trạch, tuy nhiên cũng bị sát khí cương thi phát ra từ trên người Châu Trạch áp chế.
Có câu nói, thường trông thấy heo chạy, ít nhất thì anh cũng có thể học heo kêu chứ.
Doanh câu, Nửa gương mặt, thậm chí là Đệ nhất cũng đều từng tay nắm tay đã dạy bạn.
Phong cảnh ở chỗ cao như vậy cũng đã từng trông thấy nhiều.
Mặc dù hiện tại bạn vẫn không thể tự mình bay lên.
Nhưng ít ra lúc bạn khoác lác với người khác cũng có thể chém gió được một trận chứ.
Ông chủ Châu hiện tại chính là thuộc về loại trạng thái “một trận” này, chạy đi đối phó Địa Tàng Vương cùng Diêm La hoặc là Thường Thị, dĩ nhiên là một trò cười, nhưng để đối phó với đám “ngưu quỷ xà thần” ở dương gian này, thật sự là một trận tấn công giảm cấp độ đấy.
- Rắc rắc!
Dao găm.
Vỡ vụn.
Khi nó bị hai móng tay của Châu Trạch gắt gao khóa chặt lại, thật ra thì đã định trước số mệnh rồi.
- Ầm!
Bùn lầy tung tóe, nhưng cũng không thể ảnh hưởng tới Châu Trạch một chút nào, cơ thể Châu Trạch trực tiếp phá vỡ tường đất được hình thành bằng bùn đất ở trước mặt, móng tay đâm vào trong cơ thể của đối phương.
Thời điểm bất kể là về mặt sức mạnh, hay là về kinh nghiệm, cùng với khả năng vận dụng sức mạnh, lúc khắp mọi mặt đều đã hoàn toàn chiếm ưu thế tuyệt đối, thông thường, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Còn loại tình cảnh song phương đại chiến ba trăm hiệp giống như trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, trong tình huống bình thường, rất khó có thể xảy ra.
Lưu Sở Vũ còn nằm ở trên đất, ngẩng cổ lên hết sức, nhìn ông chủ nhà mình dễ như ăn cháo mà phá vỡ thế tấn công của đối phương rồi lại đánh sập lớp phòng ngự của đối phương, đến sau cùng là đâm móng tay vào, tất cả mọi chuyện, đều có vẻ mượt mà như vậy.
Lúc này, anh ta thân là thuộc hạ, cảm giác xuất hiện trong lòng không phải là loại kích động kiểu lão đại nhà mình lại mạnh đến như thế này, ngược lại lại có chút chua xót, bản thân như thế này xứng làm đàn em sao, xứng làm một món đồ trang sức còn có thể kêu leng keng sao, vậy bản thân mình tính là thứ gì chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận