Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1349: Kiếm cơm, kiếm cơm (1)

Nhân vật chính là một tiểu ca giao hàng tận nơi.
Quay video về chuyện ngoài lề trong việc giao hàng tận nơi:
- Buổi trưa hôm nay chạy hai mươi sáu đơn, kiếm hơn hai trăm, bận rộn đến bây giờ mới ăn cơm, khi đói bụng, ăn thứ gì cũng đều rất thơm. Tôi tin tưởng thông qua sự cố gắng của bản thân, càng cố gắng càng may mắn. Cố gắng lên!
Luật sư An đặt ly cà phê xuống.
Cảm khái nói:
- Đây mới là ý nghĩa của cuộc sống nha, lão Trương, anh thế nhưng ngàn vạn lần đừng học theo ông chủ đấy.
- Người với người nha, là không giống nhau, có người, sinh ra là đã ngậm chìa khóa vàng, còn có người, dứt khoát hơn, vừa sinh ra thì chính bản thân đã là vàng ròng.
Lão Trương gật đầu một cái.
Tiếp tục soát douyin này.
Câu nói “Càng cố gắng càng may mắn, cố gắng lên” kia.
Không ngừng lặp đi lặp lại bên trong điện thoại.
Luật sư An liếc mắt, lười để ý đến anh ấy nữa.
Lúc này, tiểu Hầu Tử mang theo túi xách nhỏ của mình ở sau lưng, đứng ở cửa phòng bếp kêu “chít chít chi”.
Hứa Thanh Lãng đi ra khỏi phòng bếp, đưa tay sờ đầu của tiểu Hầu Tử một cái, nói:
- Bây giờ lão đạo còn chưa tỉnh, không ăn được gì cả, chờ ông ta tỉnh, tao lại nấu một nồi canh cho mày mang qua, có được hay không?
Tiểu Hầu Tử gật đầu một cái.
Lấy ra một hộp giữ ấm từ trong túi xách nhỏ.
Lặng lẽ ngồi vào trên quầy bar.
Lão đạo cứ hôn mê, ngay cả tiểu Hầu Tử mà ngày thường hoạt bát nhất cũng mất đi sức sống.
Luật sư An phất phất tay, nói:
- Hầu Tử, đến đây nào.
Tiểu Hầu Tử ngẩng đầu lên.
Nhảy xuống từ trên quầy bar, đi tới trước mặt luật sư An.
Luật sư An ôm tiểu Hầu Tử, nói:
- Đừng hoảng, lão đạo không có chuyện gì đâu, chúng ta cũng không thể nào để cho ông ta xảy ra chuyện gì cả, có lẽ ngày mai chúng ta lại phải đi rồi, đến lúc đó, chuyện trong tiệm sách, mày yên tâm, anh trai nhỏ của mày sẽ lo liệu tốt hết mọi chuyện.
Tiểu Hầu Tử có chút bất mãn mà nhìn luật sư An.
Vốn dĩ trong lúc quyết định số người phải đi.
Tiểu Hầu Tử là người được ở lại.
Lão đạo còn đang hôn mê ở trên giường bệnh, tiểu Hầu Tử đi chăm sóc là chuyện không thể thích hợp hơn được nữa.
Nhưng luật sư An vẫn kiên trì muốn tiểu Hầu Tử cùng đi, sau cùng thì Châu Trạch cũng đồng ý.
Mà đứng ở trên lập trường tiểu Hầu Tử, nó thật sự không muốn tách khỏi lão đạo, chớ nói chi hiện tại bên cạnh lão đạo còn thiếu người chăm sóc.
Tuy nói Tiểu Loli và thằng bé trai được để lại để trông coi tiệm.
Nhưng bọn họ lại phải lo liệu chuyện trong tiệm, lại phải nhìn chằm chằm con rùa lớn cùng với Deadpool đang ở trong hố ở phía sau.
Lại còn phải yêu đương.
Vậy thì còn có bao nhiêu tâm tư có thể đặt ở trên người lão đạo cơ chứ?
- Mày không đi không được, yên tâm đi, lần này chẳng qua là lão đạo phải chịu chút kinh sợ mà thôi, không có vấn đề gì lớn, nhưng mày cũng biết, ông ta mắc phải bệnh nan y, hơn nữa, vấn đề mà ông ta phải đối mặt, còn không chỉ là bệnh nan y đơn giản như vậy.
- Chuyến đi tới đông bắc lần này của chúng ta, chính là vì để tìm biện pháp giải quyết vấn đề kia của ông ta, cho nên, mày cũng cần phải cố gắng, có hiểu không?
Tiểu Hầu Tử dùng sức gật đầu.
- Ừ, không tệ, phải nhớ một điểm, chúng ta đều là người một nhà.
Đặt Tiểu Hầu Tử xuống.
Tiểu Hầu Tử đi ra khỏi tiệm sách.
Đại khái là biết rõ ngày mai phải đi rồi.
Dự định tối nay ở với lão đạo thêm một chút.
Nói thật ra, có lúc thực sự không thể không than thở, nuôi một đứa con gái hoặc là con trai, đôi khi, thực sự không bằng nuôi một con thú.
Mà lý do nhất định phải mang tiểu Hầu Tử cùng đi Đông Bắc, luật sư An cũng muốn xem thử có thể dùng một chút quan hệ giữa khỉ với nhau, để gọi lão Hầu Tử trong rừng già đông bắc kia ra hỗ trợ một chút được không.
Có một đại yêu siêu cấp như vậy ra tay.
Chuyến đi đến đông bắc lần này.
Hẳn là sẽ không có chuyện gì rồi.
Vốn dĩ, anh ta muốn mang lão đạo theo, nhưng cái dáng vẻ này của lão đạo, cũng không thích hợp mang đi ra ngoài, chỉ có thể mang theo Tiểu Hầu Tử, hy vọng đối phương không xem mặt tăng cũng nể mặt khỉ.
- Càng cố gắng càng may mắn, cố gắng lên!
Ở bên kia, lão Trương vẫn còn đang soát cái douyin kia.
Luật sư An xoa xoa lỗ tai của mình.
Vừa vặn, lúc này nhìn thấy Hứa Thanh Lãng bưng thức ăn đi ra, bắt đầu sắp xếp bàn ăn rồi.
Luật sư An lập tức đứng lên.
Vỗ tay nói:
- Được rồi, lão Trương, đóng video của anh lại đi, dọn cơm.
Ai biết được.
Lão Trương – vốn là một người cực kì thích cọ cơm.
Vào lúc này lại không có động tĩnh gì.
Còn tiếp tục địa đang xem video.
- Này, uống chút canh gà là được rồi, đừng thực sự rơi vào ma chướng.
Luật sư An đi tới bên cạnh lão Trương, đưa tay vỗ vả vai lão Trương một cái.
Anh ta đã biết, lão Trương là một người cuồng công việc, nhưng gần đây chuyện nhiều, lúc trước đến Dương Châu, lần này lại phải đi Đông Bắc, làm cho lão Trương vẫn luôn xin nghỉ phép với bên cục cảnh sát, có lẽ trong lòng thực sự rất uất ức đi.
Nhưng lão Trương cũng không có lý do phản đối, càng không tư cách nói không đi, dù sao cái mạng này của anh ấy, anh ấy còn có cơ hội có thể tiếp tục làm cảnh sát như thế này, nói trắng ra là, vẫn là do Châu Trạch cho, là tiệm sách ban cho.
Tiệm sách có chuyện gì cần đến anh ấy, đúng là không có lý do để lắc đầu.
- Nếu không, nếu anh thực sự không muốn đi mà nói, theo tôi thì nên nói với ông chủ một chút?
Nếu như có thể mời được vị lão Hầu Tử kia ra tay, lão Trương có đi hay không, thực sự không có gì khác biệt cả.
Lão Trương lắc đầu một cái.
Tiếp tục xem video.
- Càng cố gắng, càng may mắn!
Mặc dù tiểu ca giao hàng ở trong clip đã mở làm đẹp, nhưng vẫn có thể cho người ta một loại cảm giác chất phác như một người bình thường, khiến cho người ta sinh ra một loại cảm giác tràn đầy hy vọng và hăng hái đối với cuộc sống và sự nghiệp!
- Ăn cơm thôi nào.
Hứa Thanh Lãng gọi.
Ở phía bên kia.
Châu Trạch cũng đã cùng đi xuống với Oanh Oanh.
Bữa tối đã chuẩn bị xong rất nhiều món, rất phong phú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận