Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1572: Quỳ xuống (1)

- Ở chỗ chúng tôi chẳng qua chỉ bị rung chấn mà thôi, vấn đề không lớn, trước khi rung chấn xảy ra còn có loa thông báo đếm ngược nữa đấy.
- Ngay từ đầu tôi còn sững sờ không biết là có ý gì, cha tôi còn nói là Mỹ Hoa khai chiến gì đấy, hỏa tiễn rơi xuống rồi, chạy mau!
Đúng lúc này.
Tiếng gõ cửa truyền tới.
Đồng thời còn truyền tới giọng nói của luật sư An:
- Ông chủ, ông chủ.
Trận game của Oanh Oanh đã kết thúc, đứng dậy đi mở cửa.
- Ông chủ, hình như ở chỗ Canh Thần đã xảy ra chuyện, gọi điện thoại cho tôi để cầu cứu đấy.
- Canh Thần? Là ai cơ?
Trong một lúc ông chủ Châu không nhớ được lại là ai.
- Ầy.
- Chính là đứa trẻ sơ sinh ấy.
- Cái kẻ biết làm con rối.
- Chính là cái người vác nồi kia đó!
- Ồ, là anh ta sao, trước đó anh ta ở bên ngoài làm gì?
Lúc Châu Trạch tỉnh lại, Canh Thần cũng đã không ở trong tiệm sách rồi.
- Tôi cũng không biết, dù sao thì cũng đi ra ngoài chơi một đoạn thời gian mà thôi.
- Thật biết điều, thời điểm ở bên ngoài chơi bời thì không nhớ đến chúng ta, lúc xảy ra chuyện thì lại đi cầu cứu chúng ta.
Theo lý thuyết, lúc anh còn ngủ say thì vẫn tương đối đi, mọi người tùy ý muốn làm gì thì làm, chỉ cần đừng thực sự là được.
Nhưng anh cũng đã tỉnh lại rất nhiều ngày rồi, Canh Thần vẫn không thấy bóng dáng như trước.
Loại thủ hạ thế này, ông chủ Châu thật sự là không muốn quan tâm.
Dù sao, có vài thứ vẫn phải có qua có lại.
Không phải Trương lão đầu cũng là một người “chính trực” sao, người ta cũng có thể bày ra được cái vẻ bóng bẩy ngoài mặt, còn cái tên Canh Thần một mực khuôn phép kia, lại có chút giỏi nha.
Quan trọng nhất là, hiện tại cũng không có nồi mà cần phải tìm người vác, cho nên đối với lời cầu cứu của Canh Thần, ông chủ Châu cũng không nhiệt tình được bao nhiêu.
Thật ra thì, theo lý thuyết, tác dụng của Canh Thần nhất định là lớn hơn so với Trịnh Cường cùng Nguyệt Nha, nhưng ông chủ Châu đã sớm xem Trịnh Cường Nguyệt Nha thành người mình, cho nên lúc bọn họ xảy ra chuyện, ông chủ Châu sẽ tức giận.
- Anh ta ở nơi nào?
- Ở Từ Châu.
- Ở Từ Châu làm gì?
- Anh ta chỉ định vị qua Wechat cho tôi, sau đó tôi có gọi điện thoại hay gửi tin tin nhắn gì, anh ta cũng không trả lời, đoán chừng là đã thực sự xảy ra chuyện.
- Chuyện đó, thông thường vào lúc xảy ra chuyện, điện thoại di động đều là kiểu nếu không nhạy thì chính là không thể dùng được.
- Đó là phim truyền hình.
- Thực tế cũng là như vậy nha.
Luật sư An đã nhìn ra là dường như ông chủ Châu không chỉ là không quá cảm thấy hứng thú đối với chuyện của Canh Thần, chẳng qua thì vẫn xoay chuyển ý nghĩ một phen.
Nói:
- Ông chủ, thật ra thì có cứu người này hay không cũng không quan trọng, tôi chỉ sợ là anh ta đến bước đường cùng lại nói những bí mật đã biết ra…
- A, đầu óc của anh nhảy số đến độ có chút lợi hại đó, mới vừa rồi còn hỏi tôi có cứu anh ta hay không, lúc này lại trực tiếp biến thành có muốn diệt khẩu hay không.
Làm người thực sự không thể quá An Bất Khởi nha…
- Không phải là tôi chỉ nghĩ đến an toàn của tiệm sách chúng tôi thôi sao.
- Được rồi, tự anh mang theo hai người đi một chuyến, mang theo Lâm Khả và Tiểu cương thi đi.
- Được, ông chủ, yên tâm, nếu như có nguy hiểm hoặc là có tình huống khác, tôi nhất định sẽ thật cẩn thận.
Dường như là cảm thấy bản thân nói chưa đủ rõ ràng.
Luật sư An lại bổ sung:
- Gặp nguy hiểm, tôi chắc chắn sẽ thấy chết mà không cứu!
Châu Trạch gật đầu một cái.
- Ông chủ, vậy anh tiếp tục nghỉ ngơi đi, tôi gọi người lên đường.
Cửa phòng ngủ bị đóng lại.
Hai tay của Châu Trạch gối ở dưới đầu.
Nhắm hai mắt.
Từ sau khi tiệm sách có người chết, tất cả mọi người đã học được phải cẩn thận, đây là chuyện tốt, cũng thật sự là gõ một hồi chuông báo động cho tác phong cực kì buông thả của tiệm sách trước đó.
Lúc trước mọi người chơi rồi chơi nha, đã chơi bời quen, dường như mỗi lần nguy cấp đều có thể chuyển nguy thành an, nhiều làm là bị trọng thương một phen, sau khi khôi phục lại thì vẫn là một hảo hán.
Nhưng thực tế, thiết quyền lần này lại nói cho bạn biết là, không thể lần nào bạn cũng may mắn như vậy.
Nhìn thấy Châu Trạch đã nhắm hai mắt, Oanh Oanh đưa tay tắt đèn.
- Ba!
Lúc căn phòng tối đen lại.
Chỉ còn lại đèn đường ngoài cửa sổ, chiếu xuyên qua tấm rèm cửa sổ vào bên trong, ánh sáng lờ mờ.
Oanh Oanh nghiêng người, một tay cầm một chiếc quạt nan nhẹ nhàng quạt cho ông chủ.
Trong mắt.
Tất cả đều là gò má của ông chủ trong khoảnh khắc này.
Có lẽ, vào thời khắc này, có rất nhiều người vợ đều đang làm chuyện tương tự đi.
...
Tí tách.
Tí tách.
Tí tách
- Mẹ nó.
Châu Trạch mắng một tiếng.
Đúng vậy.
Anh lại nằm mơ.
Anh rất ghét loại cảm giác này.
Hơn nữa lại còn là khung cảnh quen thuộc lần trước.
Lại đúng là tiết tấu quen thuộc trước đó.
Cúi đầu xuống.
Nhìn về phía dưới chân ở đằng sau,
- Đinh đông... Đinh đông... Đinh đông...
Tới rồi.
Lại đúng là cái vỏ kiếm lần trước.
Phảng phất như thể giấc mơ lần trước vẫn chưa kết thúc, cho nên lần này lại tiếp tục vậy.
Mà còn không có được sự đồng ý của bản thân Châu Trạch, phải biết, giấc mộng của một người, thật ra thì đã coi là nơi riêng tư nhất của một người rồi, lại bị một thứ gì đó mà bản thân không quen biết nhiều lần xâm nhập.
Vào lúc này Châu Trạch cũng muốn gọi Thiết hàm hàm cùng nhau tới.
Cũng không hy vọng xa vời rằng Thiết hàm hàm có thể làm đại sư giải mộng gì đó.
Nhưng nếu có thể kéo anh ấy qua với anh, cùng anh nghe “đinh đinh đông đinh đinh đông”
Hai người cùng nhau chịu khổ thì cũng không còn thống khổ như vậy nữa rồi.
Châu Trạch ngồi xổm xuống.
Vỏ kiếm vẫn còn đang tiếp tục gõ vào mặt nước từ phía bên kia.
Châu Trạch đặt tay của mình lên.
Dường như có thể cảm nhận được một chút dư âm chấn động.
Không còn chuyện gì xảy ra nữa.
Không có.
Không có.
Hoàn toàn không có.
Nếu như mày là một thanh bảo kiếm.
Với việc tỏa ra ánh sáng lung linh kia.
Nói không chừng anh còn có thể nhìn thêm một chút.
Bây giờ chỉ có một cái vỏ kiếm ở nơi này đâm đâm rồi chọc chọc.
Đây là muốn có công mài sắt, có ngày nên kim à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận