Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 427: Hiệu thuốc lớn của ông chủ Châu

Châu Trạch không rõ ràng lắm âm ty đã lựa chọn quỷ sai như thế nào, đương nhiên, khẳng định là âm ty có rất nhiều vị trí quỷ sai còn trống, cho dù là trình độ học vấn cao thấp, giàu nghèo quý tiện, ai cũng hy vọng một ngày nào đó bản thân có thể tìm được việc ở âm ty.
Chỉ cần là người đã từng chết đều có nó điểm giá trị, cho dù là giá trị ít ỏi tới đáng thương.
Một chữ "người" này có đôi khi có thể siêu thoát cái gọi là "động vật", "sinh mệnh", đề thăng tới cảnh giới "tư tưởng".
Châu Trạch cảm thấy bản thân mình vẫn là một con người, bởi vì anh vẫn lấy tư duy của "người" để tự hỏi, chỉ cần là "người" thì sẽ có nhược điểm.
Con quỷ đeo mặt nạ vai hề lấy phương thức thất tông tội, gần như khiến một nhánh tiểu đội quỷ sai toàn diệt, đủ để có thể thấy được, cho dù là quỷ sai cũng không cách nào thoát khỏi nhược điểm của "nhân tính".
Nguyệt Nha kêu khóc mình không thể sinh con, suy nghĩ một chút lại thấy thật thú vị.
Chấp niệm đời trước mà đến đời này cô ta còn không thể buông, ngược lại biến thành khúc mắc áp lực nơi đáy lòng.
Ông chủ Châu bỗng cảm thấy "mọi người đều say chỉ ta tỉnh".
Nghĩ lại đời trước, bản thân mình cẩn trọng cần cù chăm chỉ, nằm mơ cũng muốn tăng kỹ thuật để leo lên, sống tới mệt mỏi khổ cực.
Đời này bản thân mình có thể hóa giải chấp niệm, phơi nắng uống trà.
Châu Trạch vẫn không cho rằng mình đang "làm biếng", mà anh cho là mình là người thật sự "bỏ được", thật sự "độ lượng".
Đương nhiên.
Xét đến cùng.
Vẫn là vì trước khi ông chủ Châu hôn mê.
Không thể chú ý tới trên trán mình từng xuất hiện chữ "làm biếng" to lớn.
Ở trước mặt kết luận, cho dù bản thân có cảm thấy mình tốt đẹp hay bác bỏ tới mức nào cũng đều mất ý nghĩa.
Lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của viện trưởng Lâm, điện thoại vừa vang lên vài tiếng đã bị dập máy.
Rất nhanh cô đã gửi tới một tin nhắn:
- Đang bận.
Có thể nói, nếu bác sĩ vào phòng giải phẫu chỉ để làm tiểu phẫu như cắt quy đầu hoặc cắt ruột thừa thì không sao cả.
Mà nếu đụng phải ca giải phẫu cần nghiêm túc đối mặt, cần phải chăm chú hết sức, loại dụng cụ truyền tin như di động chắc chắn không được phép mang vào phòng giải phẫu.
Nếu không bên này mọi người còn đang không ngừng thực hiện giải phẫu tinh tế, bên kia bỗng nhiên vang lên tiếng nhạc chuông...
Nhưng hẳn viện trưởng Lâm có đặc quyền của riêng mình, dù sao thì ngoài thân phận bác sĩ ra, cô ấy còn phải có trách nhiệm quản lý và vận hành bệnh viện.
Ông chủ Châu đàng hoàng nhắn lại:
- Có mấy người bị thương cần vài người và một chiếc xe hỗ trợ xử lý.
Nếu anh đã không thể quyết tâm giết người đoạt bảo.
Cũng không thể để Nguyệt Nha và Trịnh Cường ở lại đây tự sinh tự diệt.
Anh phải kêu người chở bọn họ đi, hơn nữa hiện tại, có thể nói tình trạng cơ thể bọn họ vô cùng không tốt, còn phải làm giải phẫu.
Hơn nữa thi thể Lý Sâm và Cổ Hà cũng cần được xử lý, nếu không sáng mai khi những đóa hoa của tổ quốc đến đây đi học.
Nhìn thấy hai bộ thi thể nằm ở chỗ này, thật là một chuyện không tốt.
Sau một lát, bên kia gửi lại tin nhắn:
- Cách vách anh, 150XXXXXXXX.
Ông chủ Châu suy tư trong chốc lát xem, câu “cách vách anh” là có ý gì.
Vừa rồi đầu anh bị đòn nghiêm trọng quá, cho nên suy nghĩ có chút tán loạn.
Suy nghĩ một hồi lâu Châu Trạch mới rõ ràng.
"Cách vách anh" thật ra chính là "cách vách anh".
Hiệu thuốc cách vách phòng đọc sách đã được sửa chữa xong, cũng được đưa vào vận hành rồi sao?
Đột nhiên ông chủ Châu cảm thấy hơi ngượng ngùng, hiệu thuốc kia là viện trưởng Lâm mở ra cho mình, kết quả căn bản là mình không chú ý tới nó chút nào.
Chiếu theo số diện thoại trong tin nhắn, gọi điện thoại tới.
Nghe thấy một giọng nữ ngọt ngào:
- Alo, ngài khỏe chứ? Đây là hiệu thuốc Bách Tính Đại.
Đêm hôm khuya khoắt còn có người nghe điện thoại?
Chờ chút.
Hiệu thuốc Bách Tính Đại?
Có thể lấy cái tên quê mùa hơn nữa được không?
- Hiện tại có thể điều vài người từ hiệu thuốc ra được không? - Châu Trạch hỏi.
Giọng nói điềm mỹ sửng sốt một chút, dường như cô ấy hơi không hiểu ý của Châu Trạch.
Bởi vì Châu Trạch hỏi vấn đề này giống như buổi tối uống say, gái mại dâm ngu dốt gọi nhầm số, hỏi xem các người có thể phái mấy gái mại dâm lên đài vậy.
- Thật xin lỗi, tiên sinh, chúng tôi là hiệu thuốc, không làm phục vụ tận nhà.
(′? ? ?) a! ! !
Dường như cô gái kia chú ý tới số điện thoại của Châu Trạch, sau đó ngạc nhiên nói:
- Là ông chủ sao? Chỗ chúng tôi có ghi lại số điện thoại của ông chủ, lúc trước cấp trên có nói với chúng tôi, gần đây ông chủ ra nước ngoài tham gia hội thảo nghiên cứu thảo luận, cho nên tạm thời không kịp trở về.
Ra nước ngoài tham gia hội thảo nghiên cứu?
Châu Trạch ngạc nhiên một chút.
Bản thân mình ở ngay sát vách người ta mà.
- Có thể gọi ra vài người, hay có xe không? Tốt nhất là xe cấp cứu.
- Có, ông chủ, trong hiệu thuốc chúng ta có trang bị một chiếc xe cấp cứu tiên tiến nhất, hiện tại tính cả tôi, có hai nam bác sĩ và hai hộ sĩ.
- Cho nên cô có thể xác nhận thân phận của tôi sao? - Châu Trạch hỏi.
- Đúng vậy ông chủ, chỗ chúng tôi có ghi lại số điện thoại của ngài, nhưng chúng tôi đã nhận được yêu cầu không thể chủ động quấy rầy ngài.
- Ừm, như vậy đi, mấy người chuẩn bị phòng giải phẫu cho tốt, mặt khác, giúp tôi tới hiệu sách cách vách hiệu thuốc, hiện tại hẳn là phòng đọc sách vẫn đang mở cửa buôn bán, nói cho người bên trong biết Châu Trạch gọi bọn họ đến đại học Thông Thành một chuyến. Người của hiệu thuốc không cần đến, cứ giao xe cứu thương cho bọn họ dùng là được.
- Vâng, ông chủ.
Nữ sinh cúp điện thoại.
Không bao lâu sau, điện thoại của Châu Trạch vang lên, là điện thoại của Hứa Thanh Lãng,
- Đang đêm đang hôm anh chạy đi đâu vậy? Còn muốn tôi lái xe cứu thương tới? Chơi chế phục sao?
- Gọi cậu tới nhặt xác giúp tôi.
- Đm!
... ...
Đại khái hơn hai mươi phút sau.
Ba người Hứa Thanh Lãng, lão đạo cùng với Deadpool lén lén lút lút lên giảng đường, dựa theo lời Châu Trạch dặn dò lúc trước, bọn họ đậu xe cứu thương ở bên cạnh hàng rào của trường học. Dù sao thì việc gióng trống khua chiêng lái vào từ cửa chính có vẻ không thích hợp.
Châu Trạch ngồi trên bậc thang hút thuốc, thấy bọn họ đi tới, anh gật đầu, bản thân mình bế Nguyệt Nha lên.
Ra hiệu nói:
- Còn có ba cái, đều mang đi hết.
Hứa Thanh Lãng nhanh tay nhanh mắt, cõng Trịnh Cường còn đang bán hôn mê.
Deadpool lại cảm thấy không sao cả, cõng thi thể Cổ Hà lên.
Lão đạo nhìn bên trái một chút sau đó lại nhìn bên phải một chút, muốn tìm Nguyệt Nha thứ hai để bế lên, nhưng cuối cùng lão phát hiện dường như tất cả người tốt đều đã bị lựa chọn, cuối cùng lão chỉ có thể bất đắc dĩ, âm thầm giơ ngón giữa với ông chủ.
Sau đó ôm Lý Sâm đã bị đốt thành than đen lên.
Bốn người cộng thêm tượng người trên lưng, như kẻ trộm lén lén lút lút ra khỏi giảng đường.
Nơi đậu xe cứu thương có một lổ hổng không lớn không nhỏ.
Hẳn là các học sinh đã cạy hàng rào để tiện ra ngoài mua đồ ăn vặt. Hình như có một khoảng thời gian, vì bảo vệ việc kinh doanh của căn tin trong trường học đã nộp tiền cho mình, trường học cấm tất cả học sinh không được mang đồ ăn vặt bên ngoài vào trường.
Nhưng nơi nào có áp bách nơi đó liền có phản kháng.
Vị trí hàng rào bị đám học sinh cạy mở này chính là chứng minh tốt nhất.
Mọi người cùng nhau lên xe, trên đường, xe ngừng lại.
Lão đạo và Deadpool đều tự cõng thi thể lên, xuống xe ở một nơi không người, bọn họ cần xử lý thi thể trên người mình.
Mà Châu Trạch lại đang ngồi trên xe cứu thương trực tiếp trở về… sát vách phòng đọc sách.
Lần đầu tiên ông chủ thần bí của hiệu thuốc xuất hiện đã mang đến hai người bị trọng thương, điều này khiến hai bác sĩ, hai tiểu hộ sĩ trong hiệu thuốc có vẻ hơi kích động.
Nhưng ông chủ chỉ cần nữ y tá nghe điện thoại lúc trước vào phòng giải phẫu với mình, những người còn lại đều được đi nghỉ ngơi.
Thật ra ca giải phẫu không khó, nhưng hai mắt hộ sĩ bên cạnh vẫn sáng như sao trời.
Bởi vì hiệu suất và kỹ thuật cao siêu của Châu Trạch trên bàn giải phẫu đã được thể hiện một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Nói cho cùng, mỗi một ngành nghề đều có hiện tượng người thường và lãnh đạo trong nghề tồn tại, điển hình nhất thật ra chính là bóng đá Trung Quốc, khi thì để cầu lông đảm đương chủ tịch liên đoàn bóng đá, khi thì muốn bóng bàn đứng ra đảm đương chức chủ tịch liên đoàn bóng đá. Có thể trong mắt lãnh đạo, dù sao thì bóng nào cũng là bóng, ai mà không biết chơi bóng?
Bệnh viện cũng có tình huống tương tự, nhưng xét đến cùng, bệnh viện vẫn là một nơi tương đối thuần túy, dù sao thì tay nghề thật, địa vị thật đều được quyết định trên bàn giải phẫu, dựa vào thực lực để ăn cơm. Cũng bởi vậy, những bác sĩ có kỹ thuật cao siêu trong bệnh viện mới có thể được coi trọng như thế, cũng có địa vị thật sự.
Vấn đề của Nguyệt Nha không lớn, có mấy cây châm không tự lòi ra, bị Châu Trạch giải phẫu lấy ra, tiện thể băng bó vết thương cho cô ta.
Trên người Trịnh Cường có mấy chỗ gãy xương, còn có một số nơi bị gai ngược đâm sâu vào da thịt, muốn lấy hết ra phải tốn chút công phu. Quan trọng nhất là rõ ràng thằng này còn đang nằm trong trạng thái hít thuốc phiện quá lượng, tình huống thân thể không tốt lắm.
Nhưng dựa theo phẩm chất tinh thần ý chí mạnh mẽ của quỷ sai, muốn chống đỡ qua cũng không khó khăn gì.
Sau khi làm xong hai cuộc giải phẫu, Châu Trạch đã đổ mồ hôi khắp người. Bại hoại lâu rồi, lâu rồi không lên bàn giải phẫu, tuy nói trên phương diện kỹ thuật không gì không thạo, thậm chí còn vì những trải nghiệm đặc biệt, dẫn đến hiểu biết về cấu tạo thân thể bệnh người cùng với thái độ về sinh mạng của Châu Trạch đã được thăng hoa, thậm chí trên phương diện nghệ thuật còn khiến anh cảm thấy thuận buồm xuôi gió.
Nhưng liên tục làm hai ca giải phẫu, vẫn khiến ông chủ Châu cảm thấy hơi mệt mỏi.
Nếu là mình trước đây, một ngày liên tục làm giải phẫu, thậm chí về nhà ngủ cũng nằm mơ bản thân đang làm giải phẫu, năm tháng cần cù và thật thà…
Ai.
Thật là không thể trở về được.
Hộ sĩ có giọng nói điềm mỹ rót cho Châu Trạch một ly trà.
Châu Trạch ngồi trên ghế bên cạnh, vừa quan sát tình huống khôi phục của Nguyệt Nha và Trịnh Cường vừa uống trà.
- Ông chủ, sao ngài có thể phát hiện được hai người bị thương này?
- Gặp phải.
- Bọn họ tự sát sao? Vì sao lại tự sát vậy?
Hộ sĩ có giọng nói điềm mỹ này giống như một đứa bé hiếu kỳ.
- Nữ là vì không thể mang thai, không thể sinh con, luẩn quẩn trong lòng, tự sát.
- Ah, thật ác độc, không ngờ có thể tự đâm châm lên người mình. Thế còn người đàn ông kia thì sao?
- Cũng là vì không thể mang thai, không thể sinh dục, luẩn quẩn trong lòng, tự sát.
- Sau đó bọn họ hẹn nhau tự sát?
Châu Trạch qua loa gật đầu.
- Đúng rồi, đây là cái gì?
Châu Trạch chỉ chỉ bàn bên cạnh, rõ ràng trên bàn còn có một chén canh.
- A!
Tiểu hộ sĩ có giọng nói điềm mỹ, cho dù hét ầm lên giọng nói cũng dễ nghe như vậy.
- Thật xấu hổ, ông chủ, bởi vì… bởi vì... ... Bởi vì chúng tôi vẫn không thấy ngài, bình thường cũng chỉ có người đến mua thuốc, cho nên chúng tôi đã ăn cơm ngay trong phòng phẫu thuật này.
- Dọn đi, sau này không được phép.
Hoàn cảnh của phòng giải phẫu rất quan trọng.
Quan trọng nhất là.
Ông chủ Châu có bệnh thích sạch sẽ, nhất là trên phương diện này.
- Vâng, ông chủ.
Một tay hộ sĩ có giọng nói điềm mỹ giơ chiếc bàn bốn người kia lên.
Đây là bàn inox.
Hấp tấp đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng dày rộng khổng lồ của cô ấy.
Trước ngực là hai khối nặng trịch có thể đập vỡ quả óc chó.
Đoán chừng cô ấy cũng phải nặng chừng 250 cân.
Có thể nói rằng.
Giọng nói của mấy cô gái mập mạp đều rất dễ nghe.
Hơn nữa khi bọn họ hát cũng dễ nghe.
Ông chủ Châu uống một ngụm trà.
Nhớ lại nữ y tá vóc người gầy đét, mặt mũi đầy tàn nhang bản thân đã nhìn thấy lúc đi vào.
Trong lòng anh lại nghĩ tới viện trưởng Lâm mặc áo blu trắng, bên dưới là vớ đen.
Lắc đầu,
- A.
- Phụ nữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận