Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1467: Ăn đậu phộng không? (1)

Lời editor: Chân thành cảm ơn đạo hữu WingS đã đẩy KP ủng hộ truyện ạ. Thực ra 99% các bộ muội đang phụ trách đều có người làm hết á, nhưng vì đôi khi bận hoặc muội chưa beta xong nên chưa có đăng thôi, hiuhiu. Bộ này cũng thế. Để cảm ơn đạo hữu WingS đã ủng hộ, hôm nay muội đăng 70c luôn nhaaaaaa. Các ngày về sau muội sẽ cố gắng ra chương đều ạ. Hihi.
Lúc này, Deadpool cũng đi tới sau lưng Châu Trạch.
Ông chủ Châu xoay người, đặt tay ở trên bả vai của Deadpool, nói:
- Anh vất vả rồi.
Deadpool tiếp tục cười thật thà.
- Nghĩ biện pháp, giải quyết vấn đề sản lượng, điều này rất quan trọng.
Deadpool dùng sức gật đầu.
Châu Trạch nhìn về phía cô gái da đen, dặn dò:
- Nói lại tình huống ở nơi này với luật sư An một chút, cứ nói là ý của tôi, không tiếc bất cứ giá nào, nghĩ hết tất cả biện pháp, tăng sản lượng của thứ này lên cho tôi.
- Đã hiểu, ông chủ, chúng tôi nhất định sẽ vượt qua hết tất cả mọi khó khăn, vượt khó tiến lên, không cô phụ kỳ vọng của ông chủ đối với chúng tôi!
Sau khi Châu Trạch nghe được lời nói này.
Có chút ngoài ý muốn mà nói:
- Một năm không gặp, kỹ năng vuốt mông ngựa của cô đã giảm xuống rất nhiều đấy.
- Ầy, rất miễn cưỡng sao ông chủ?
- Tương đối.
Trước khi rời khỏi viện bảo tàng tượng sáp, không chịu được việc Doanh câu dùng ma thanh oanh tạc một lần lại một lần, ông chủ Châu lại ăn thêm hai viên đậu phộng nữa.
Vốn đã ăn một viên, để lại mười, là một số chẳn.
Nhưng ăn một viên nữa biến thành chín mà nói, Châu Trạch vẫn cảm thấy, số chín so với mười thì càng có khí thế hơn một chút.
Lúc xế chiều, đám ba người Nguyệt Nha đã tới tới Thông Thành, lúc cơm tới, mọi người cùng nhau tụ lại ăn một bữa, Châu Trạch không biết đám người luật sư An Phùng Tứ và Khánh đã trò chuyện thế nào, tóm lại, đám người Khánh cũng chưa từng xuất hiện ở bàn ăn xum vầy.
Đối với hình thức sống chung hiện tại, luật sư An tổ chức một buổi nói chuyện ở trên bàn cơm, cổ vũ nhân tâm mọi người một chút.
Thật ra thì cũng không có quá nhiều vấn đề, tuy nói hiện tại tình hình việc đàn áp rất lợi hại, nhưng phía bên hiệu sách đã có Phùng Tứ cha chở, vấn đề không lớn. Ba người Nguyệt Nha Trịnh Cường Lưu Sở Vũ, mặc dù bình thường bọn họ “đi làm” ở bên ngoài, chưa nói tới chuyện phải cẩn trọng bao nhiêu, nhưng so với những quỷ sai khác mà nói, bọn họ chỉ là tấm gương lao động, tấm gương đạo đức, cơ bản không cần lo lắng sẽ thanh toán đến trên đầu bọn họ.
Sau khi ăn xong.
Ba quỷ sai ở vùng khác lại lái xe trở về ngay trong đêm, dù sao bây giờ đang có gió chướng, rời khỏi khu quản lý của mình quá lâu, rốt cuộc thì ảnh hưởng cũng không tốt lắm.
- Ông chủ, bây giờ chúng ta quay về sao?
- Các người về trước đi, một mình tôi yên tĩnh một lúc.
- Được, ông chủ.
Sau khi Châu Trạch một mình rời đi tản bộ từ một hướng khác của nhà hàng.
Luật sư An cố ý tiến tới bên cạnh Oanh Oanh, nhỏ giọng nói:
- Ông chủ đi tìm Tịnh Tịnh* rồi sao?
(*chữ này có nghĩa là yên lặng, ở trên Châu Trạch cũng dùng từ này, nhưng luật sư An cố tính chơi chữ là đi tìm một người tên Tịnh Tịnh)
Oanh Oanh gật đầu một cái.
- Aish, tôi nói này, cô sẽ không ghen sao?
- Đàn ông ba vợ bốn nàng hầu, không phải là chuyện rất bình thường sao?
- ... - Luật sư An.
- Hơn nữa, hình như bác sĩ Lâm còn bị bệnh đấy.
- Phụ nữ thông thường, trong lúc bị bệnh đều sẽ bị đàn ông nhân cơ hội lợi dụng mà.
Luật sư An lộ ra rất vẻ có kinh nghiệm.
Oanh Oanh lắc đầu một cái, nói:
- Không giống.
- Có cái gì không giống chứ? Con người vào lúc bị bệnh thì lại càng yếu ớt hơn, lại càng khao khát ấm áp hơn, lại càng muốn tìm kiếm tình yêu hơn, sau đó sẽ phát sinh chút gì đó, đã hoàn toàn là nước chảy thành sông rồi.
Oanh Oanh lắc đầu một cái.
- Ha, tôi nói này, thực sự đấy, một vài chuyện cặn bã từ thời phong kiến lúc trước, thực sự có thể từ bỏ được rồi, những ví dụ trong hiện tại như câu chuyện về trại hè của trẻ em Trung Quốc và Nhật Bản, hay là câu chuyện về nước trong bồn cầu* với túi giấy dầu trong cống thoát nước*, bây giờ mọi người cũng sẽ không ngu ngốc ngờ nghệch mà tin theo nữa.
(*đây là một câu chuyện về 1 trại hè cho trẻ em TQ và NB, tất cả trẻ em TQ yếu đuối như đóa hoa trong nhà kính, không thể đi bộ được, phải phụ thuộc vào cha mẹ; còn trẻ em NB khỏe mạnh, có thể tự lo cho bản thân, chịu đựng gian khổ và chạy đường dài, thậm chí còn nói trẻ em NB có thể đi được 100km trong 1 ngày. một câu chuyện về việc uống nước trong bồn cầu của bộ trưởng Nhật Bản, thể hiện việc chịu được cực khổ và trách nhiệm, phấn đấu vươn lên. *nhân viên kỹ thuật đô thị ở Thanh Đảo tìm kiếm phụ tùng sửa chữa cống thoát nước kiểu Đức, kết quả bên kia trả lời, chỉ cần tìm một nơi ẩn trong phạm vi 3m từ chỗ bị hỏng, bạn sẽ thấy một túi giấy dầu bọc phụ tùng, và các kỹ sư đã tìm được những phụ tùng vẫn còn mới – đây là một câu chuyện ngắn được lưu truyền về sự tận tâm và trách nhiệm của người Đức)
- Cho nên, cô xem đi, thời đại vẫn luôn đang tiến bộ.
Oanh Oanh suy nghĩ một chút, vẫn không có nói chuyện bác sĩ Lâm đã mắc loại bệnh kia với luật sư An, trực tiếp đi về phía trước.
Nhìn bóng lưng Oanh Oanh rời đi, luật sư An dùng sức chà xát mặt mình.
- Ô kìa nha, tôi vừa mới nói gì chứ.
Nếu để cho ông chủ biết được mới vừa rồi anh ta lại khuyên nhủ Oanh Oanh buông bỏ những cặn bã từ thời phong kiến.
Với tính cách của ông chủ…
- Anh vừa mới đi tìm chết sao. - Phùng Tứ đứng ở bên cạnh luật sư An.
- Đúng vậy, đang tìm chết.
- Còn có ghen tị.
- Tôi ghen tị cái gì chứ?
- Đúng vậy, anh ghen tị cái gì chứ?
Phùng Tứ bỗng nhiên cười, tiếp tục nói:
- Hai ngày nay vừa mới học được một từ mới.
- Tôi không muốn nghe!
- Gọi là thiểm cẩu.
Luật sư An liếc mắt, nhìn Phùng Tứ.
- Còn học được một từ đơn tiếng Anh.
- House!
Phùng Tứ gật đầu một cái.
Nói:
- Xem ra, Anh văn của anh tốt hơn tôi.
Phùng Tứ đưa tay, phủi chút tro bụi vốn không tồn tại ở trên bả vai của mình, ngẩng đầu, nhìn ánh trăng tối nay một chút.
Nói:
- Người bạn nhỏ kia của anh, hôm nay vẫn còn chưa trở lại?
- Bởi vì chuyến bay bị hủy bỏ, nên bị hoãn lại thêm một ngày.
- Vậy tối nay, lại không ngủ được nha.
- Ngủ cái gì mà ngủ.
...
Thật ra thì, Oanh Oanh cùng luật sư An đều đoán sai rồi, Châu Trạch không đi tìm bác sĩ Lâm, cũng không đến nhà cô ấy.
Anh chẳng qua chỉ quay trở lại nơi băng ghế dài mà bác sĩ Lâm đã ngồi hôm ấy, ngồi xuống.
Gió đêm thổi vào mặt.
Thổi tan bớt không ít mùi rượu trên người.
Duỗi người.
Châu Trạch nằm nghiêng ở trên ghế dài.
Đáng tiếc bây giờ là mùa hè, không phải là mùa đông, nếu không một cơn gió lạnh lẽo cuốn qua, hoặc là lại rơi thêm một chút bông tuyết nữa, cái cảm giác không khí này mới thực sự hoàn mỹ.
Không có cuộc gặp gỡ trùng hợp lãng mạn gì đó, cũng không có tâm hữu linh tê tình cờ gặp gỡ gì đó.
Ông chủ Châu ngồi nửa giờ, cảm thấy ngồi đã thoải mái rồi, bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, nhìn đồng hồ, hẳn là Oanh Oanh đã làm mát giường xong rồi đi.
A.
Có thể đi trở về ngủ rồi.
Anh tới nơi này, quả thật là chỉ muốn một mình yên tĩnh một chút thôi, sở dĩ lựa chọn nơi này, là bởi vì lần trước tới nơi này gặp bác sĩ Lâm, cảm thấy bác sĩ Lâm chọn vị trí này rất tốt.
- Anh đẹp trai, mua một cái đèn khổng minh không? Có thể kỳ cầu bình an thuận lợi đấy.
Một chị gái chạy xe điện dừng xe ở ngay bên cạnh ghế dài của Châu Trạch, hỏi.
Ông chủ Châu do dự một chút.
- Sáu đồng một cái, hai mươi đồng ba cái!
- Vậy thì, mua một cái đi.
- Được rồi, thả đèn Khổng Minh, có thể cầu khẩn cho người nhà hoặc là thân thể của bản thân khỏe mạnh, bình an hạnh phúc.
Chị gái lấy đèn Khổng Minh ra giúp ông chủ Châu, còn đang bận rộn cắm nến vào giúp anh, đồng thời giúp đỡ anh nâng lên.
Ông chủ Châu lấy bật lửa ra, châm nến lên.
Vỏ bằng nhựa mỏng bắt đầu căng lên.
Buông tay ra.
Đèn Khổng Minh bắt đầu từ từ bay lên.
- Anh đẹp trai, có thể cầu nguyện...
Lời vẫn còn chưa nói hết.
Đèn Khổng Minh vừa mới bay được khoảng chừng năm mét đột nhiên tự bốc cháy.
Rớt xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận