Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 530: Roi da cuồng ma!

Châu Trạch vẫn đang đứng ở nơi đó, lung la lung lay như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Lúc này.
Thoạt nhìn anh như bảo vệ gác đêm ở cửa khu dân cư, mơ mơ màng màng, bạn nói anh đã ngủ thiếp đi, cũng có vẻ đúng, bạn nói anh không ngủ, dường như cũng vậy thật, dù sao thì anh cứ mơ mơ màng màng như vậy.
Người phụ nữ mặc đồ da mím môi, cô ta sợ, cô ta không dám tiếp tục ở lại chỗ này nữa. Dưới cái nhìn của cô ta, âm ty xử phạt vốn không cách nào so sánh với sự khủng bố của người đàn ông trước mắt này.
Cô ta muốn chạy khỏi nơi này.
Rời khỏi khách sạn này.
Rời khỏi Từ Châu.
Cho dù cuối cùng có phải trở thành một con cô hồn dã quỷ, trọn đời không được siêu sinh, cũng thoải mái hạnh phúc hơn tiếp tục ở lại nơi này gấp trăm lần.
Nếu như người đàn ông này dứt khoát lưu loát mà giết chết tất cả mọi người, dường như đó cũng là một loại may mắn, hết lần này tới lần khác anh lại không, cũng không biết anh đang làm ra vẻ hay anh đang ngủ gà ngủ gật thật.
Nhưng chính cảm giác đè nén như anh đang chơi đùa mọi người, lấy mẫu ngẫu nhiên rút thăm trúng thưởng, trúng ai người đó chết.
Mới khiến người ta khó có thể tiếp nhận nhất.
Dù sao thì chỉ cần một đao.
Chẳng lẽ ngay cả một chút dứt khoát như vậy anh cũng không muốn cho mọi người sao?
Nếu người phụ nữ mặc đồ da biết được người đàn ông khủng bố trước mắt này chính là “khôi lỗi thấp kém” cô ta đã đá khỏi ghế dài ngay trước cửa hàng tiện lợi tối hôm qua.
Không biết cô ta sẽ có cảm tưởng gì.
Hít sâu một hơi, người phụ nữ mặc đồ da quay đầu, hai chân cô ta đã lộ ra sương lạnh, trong khoảng thời gian ngắn, tốc độ bộc phát.
Thân thể này được cô ta khai phá rất khá, không chỉ trên phương diện rèn đúc, ngay cả cơ năng thân thể cũng được cô ta tăng nhiều.
Có thể nói.
Trong số quỷ sai có gần một nửa luôn nằm trong trạng thái dinh dưỡng không đầy đủ, rất giống với tình trạng của người dân chạy nạn Châu Phi.
Dù sao thì bọn họ cũng không thể ăn cơm ngon được.
Nhưng thân thể của người phụ nữ mặc đồ da lại được khai phá mạnh hơn một bậc.
Điều này cũng khiến nhu cầu của cô ta trên một số phương diện nào đó cũng trở nên càng thêm mãnh liệt hơn, từ mặt ý nghĩa nhất định, nhu cầu trên phương diện kia cũng là tiêu chí để đánh giá thân thể có khỏe mạnh hay không.
Giống như mấy người phụ nữ khi trò chuyện bát quái, ai đó nói một câu:
Chồng tôi ấy à, thân thể của anh ấy thật sự tốt.
Khoe khoang.
Đây là khoe khoang lõa lồ!
Vậy mà.
Ngay khi người phụ nữ mặc đồ da chuẩn bị phát lực, dùng sức bật nhanh nhất để rời khỏi người đàn ông này thì.
Xa xa, ánh mắt của người phụ nữ trong mắt có vòng sáng màu đen bỗng nhiên ngưng lại.
- Trấn!
Phản ứng đầu tiên của người phụ nữ mặc đồ da là: Cô ta điên rồi, cô ta còn muốn chủ động công kích sao?
Nhưng ngay sau đó.
Người phụ nữ mặc đồ da cảm thấy dường như đầu óc mình đã gặp phải đòn nghiêm trọng, ngay cả lực lượng tứ chi cũng bị rút hết, trong phút chốc, cả người cô ta không chỉ không thể ra ngoài, trái lại còn trực tiếp té xuống đất.
Đáng giận.
Cô ta muốn lấy mình làm đệm lưng!
Xa xa, nữ quỷ sai lập tức quay đầu lại, chuẩn bị chạy trốn.
Nếu có một con gấu đuổi theo bạn.
Bạn không cần phải chạy trốn nhanh hơn con gấu làm gì.
Chỉ cần chạy trốn càng nhanh hơn người cuối cùng một chút là được rồi.
Nếu như bạn là người cuối cùng, vậy thì bạn phải nghĩ biện pháp để khiến người phía trước vấp ngã.
Đạo hữu chết nhưng bần đạo không chết, tình tỉ muộn plastic (1) giữa các quỷ sai.
(1) Tình tỉ muội plastic: ý chỉ tình cảm mỏng manh giả tạo, có thể rách bất cứ lúc nào.
Dưới tình hình này, nó được thuyết minh tới vô cùng nhuần nhuyễn.
Lúc này, người phụ nữ mặc đồ da hơi xấu hổ, cưỡng ép xua tan tinh thần hỗn loạn, một lần nữa bỏ chạy. Hình như tốc độ của cô ta hơi chậm, nhưng kêu cô ta quay đầu lại, dứt khoát liều mạng với người đàn ông kia càng là chuyện không thể nào.
Mà sau khi nữ quỷ sai kia đã chạy được một đoạn.
Thậm chí.
Trong lúc chạy nhanh mắt cô ta còn không ngừng trừng to.
Cộng thêm cô ta còn đang ảnh hưởng tinh thần người phụ nữ mặc đồ da.
Cho nên cô ta vẫn luôn không buông lỏng!
Cũng nhưng vào lúc này.
Người phụ nữ mặc đồ da bỗng nhiên cảm giác được người đàn ông bên cạnh mình.
Động.
Không phải thứ khác động.
Mà là tay của anh động.
Lòng bàn tay của Châu Trạch mở ra.
Roi da vốn quấn quanh cánh tay phải của anh chảy xuống.
Rơi vào trong lòng bàn tay anh.
Roi da này là thứ Châu Trạch nhặt được ở cổng vòm lúc trước. Lúc đó sau khi tên "quỷ sai" kia chạy trốn đã để nó lại, bị Châu Trạch nhặt lên, thậm chí vì chiếc roi da này mà Châu Trạch còn không tiếc khai chiến với chín nữ quỷ.
Cho dù sau đó, khi linh hồn anh xuống địa ngục.
Khi Bạch Oanh Oanh phát hiện thân thể của Châu Trạch và luật sư An, đương nhiên cũng phát hiện lòng bàn tay Châu Trạch gắt gao nắm chặt roi da.
Bạch Oanh Oanh nhớ được, lúc ấy Châu Trạch đã nắm chặt chiếc roi da kia như quỷ nghèo nắm chặt kim tệ thế nào, đương nhiên cô ấy sẽ không chậm trễ, vẫn luôn cất giấu roi da.
Ông chủ nghèo.
Cô ấy hiểu.
Hết dùng tiền rồi lại tiêu tiền như nước.
Cô ấy cũng hiểu.
Cho nên vất vả lắm mới thấy ông chủ dọn được chút gì đó từ bên ngoài trở về, cho dù chỉ nhặt bình bình lọ lọ phế phẩm về.
Bạch Oanh Oanh cũng có cảm giác vui tới phát khóc.
Người đàn ông nhà mình.
Rốt cuộc cũng biết mang đồ bên ngoài về nhà!
Cho dù là đồ vật ấy có giá trị cao hay thấp, hành vi này vốn đã đại diện cho tiến bộ cực lớn!
Anh anh anh.
Cảm động!
Bên phía nhà ga, khi hồn phách Châu Trạch trở về thân thể, đương nhiên chiếc roi da này cũng được Bạch Oanh Oanh giao trả lại cho Châu Trạch.
Cái đồ chơi nhỏ này khi buộc làm dây lưng có vẻ hơi không ra gì, cột trên lưng cũng không tiện, hết lần này tới lần khác, nó lại không giống sách Âm Dương hay nhẫn thanh đồng, đối với Châu Trạch hiện tại, nó không phải thứ lông gà vỏ tỏi. Lại thêm lần này bọn họ muốn đi đánh nhau, đương nhiên có thể sử dụng thứ nào thì phải mang thứ đó theo rồi.
Cũng bởi vậy, Châu Trạch dứt khoát quấn roi da trên cánh tay phải của mình, như vậy, vừa bí mật lại vừa thiếp thân.
Lúc này.
Roi da vào tay.
Người phụ nữ mặc đồ da hé miệng.
Cô ta đã cảm thấy sợ hãi.
Phảng phất như cô ta đã tưởng tượng được kết cục khi chiếc roi da đánh lên cơ thể mình, tưởng tượng được cảnh da tróc thịt bong thậm chí là linh hồn lìa thể!
Trên roi da này rõ ràng còn mang theo khí tức khiến linh hồn thể run rẩy!
Móng tay Châu Trạch đâm vào trong đó.
Roi da có linh, dưới sự kích thích, nó trực tiếp kéo ra thẳng tắp, chỉ thiếu điều chưa phát ra tiếng gào thét.
Châu Trạch giơ cánh tay lên.
Cùng nâng lên còn có chiếc roi da dường như đã dài hơn trước kia một chút.
Người phụ nữ mặc đồ da hé miệng,
Nếu đổi lại dĩ vãng, cô ta sẽ không ngại chơi loại tình ái này.
Cô ta dám chơi.
Cũng nguyện ý chơi.
Nhưng bây giờ.
Cô ta chỉ có thể nhắm nghiền hai mắt theo bản năng.
Ngay cả nhìn cô ta cũng không dám nhìn.
- Bốp!
Roi quất xuống.
Ngay tiếp theo, mặt nước trong hồ bị chấn động, tạo thành từng gợn sóng.
Vô số phân thân người giấy vốn còn đang ở bên kia xem náo nhiệt, trong lúc nhất thời, chúng vỡ vụn một mảng lớn.
Thật nhiều phân thân trực tiếp bị hủy diệt.
Trong lòng người phụ nữ mặc đồ da cũng lộp bộp một chút.
Nhưng cô ta lại không cảm thấy đau đớn.
Chỉ cảm thấy sau lưng mình đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
- A!
Tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
Người phụ nữ mặc đồ da có chút khiếp sợ nhìn về phía cách đó không xa.
Nữ quỷ sai vừa hố bản thân mình một vố chuẩn bị trốn chạy, bị một roi đánh ngã lăn trên mặt đất.
Cô ta đang che đầu, quay cuồng trên mặt đất.
Các vị trí như mắt, mũi, lỗ tai đều có máu tươi đen nhánh chảy ra.
Cực kỳ thống khổ.
Thật ra.
Roi vốn không có uy lực khủng bố như thế, nhất là khi đối phó với tồn tại có thân thể để dựa vào. Roi da nhằm vào linh hồn, nên thương tổn cũng sẽ vì đó mà bị giảm đi rất nhiều.
Nhưng vấn đề ngay ở chỗ tinh thần lực của nữ quỷ sau kia còn đang tản ra ngoài, dùng để áp chế người phụ nữ mặc đồ da, hy vọng có thể khiến người phụ nữ mặc đồ da làm đệm lưng cho mình. Khi roi da quất tới, nó chỉ có thể đánh ra một dấu máu trên người cô ta, nhưng tinh thần lực cô ta thả ra ngoài lại bị xoắn nát chỉ trong nháy mắt!
Cảm giác này.
Như đấm một đấm nặng nề thẳng vào linh hồn bạn.
Trong nháy mắt, bản thân bị phản phệ!
Châu Trạch không ngừng.
Roi da trong tay lần thứ hai vung vẫy.
Roi da trói chặt mắt cá chân của nữ quỷ sai.
Rồi sau đó trực tiếp kéo cô ta về phía sau.
Nữ quỷ sai đã rơi vào vị trí cách người phụ nữ mặc đồ da không xa.
Cô ta thấy người phụ nữ mặc đồ da.
Người phụ nữ mặc đồ da cũng đang nhìn cô ta.
Người phụ nữ mặc đồ da không hề hả hê thoải mái gì.
Bởi vì hai bên trong mắt.
Là vẻ khủng bố vô tận!
Vốn hai người chỉ muốn giành ưu thế, rời đi trước.
Kết quả là.
Một người cũng đừng mong có thể thoát được.
Năm mươi bước không nên châm biếm kẻ một trăm bước.
... ...
- Tôi là chủ của ông.
- Bốp!
- Ông nói đi, có phải lâu lắm rồi ông không bị ăn đòn không?
- Bốp!
- Dám lấy trái tim của tôi ra nấu ăn?
- Bốp!
- Xem tôi thất hồn lạc phách đi ra, ông rất đắc ý sao?
- Bốp!
- Tôi lấy chứng nhận, biến thành chủ nhân trên danh nghĩa của ông, có phải ông rất khó chịu không?
- Bốp!
- Ông cho rằng lão tử muốn vậy sao? Lão tử tiếp tục làm bác sĩ không tốt sao? Hết lần này tới lần khác phải gặp gỡ các người?
- Bốp!
Roi da lần lượt rơi xuống.
Bàn Sơn Viên Hầu co rúc trên mặt đất.
Thân thể lông lá đã da tróc thịt bong.
- Tôi không biết có phải ông đã toi đời rồi không, tôi cũng biết đánh người già là không đúng.
- Nhưng đây là giấc mộng của lão tử.
- Không lẽ ngay cả trong mơ lão tử cũng không thể thoải mái một lần sao?
- Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! ! ! ! !
... ...
- Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! ! ! !
Người phụ nữ mặc đồ da cứ nhìn Châu Trạch nhắm hai mắt, không ngừng giương roi đánh về phía nữ quỷ sai kia.
Tuy rằng anh vẫn đang nhắm hai mắt.
Nhưng lần này cô ta có thể cảm giác được tâm tình của anh.
Anh.
Đang thoải mái.
Mỗi một roi rơi xuống.
Dường như đều mang theo sự vui vẻ của anh.
Phảng phất như đang phát tiết lệ khí trong lòng mình.
Tuy rằng người phụ nữ mặc đồ da không bị ảnh hưởng mảy may, nhưng cô ta lại bị bầu không khí khi từng đồng bạn đã đi chung với mình bị hành hạ tới chết làm chết lặng.
Chết lặng.
Thực sự chết lặng.
Đây là ma quỷ.
Đây thật sự là ma quỷ!
Có thể khiến một quỷ sai thầm hô lên hai chữ "ma quỷ".
Ông chủ Châu đã đủ để tự hào.
... ...
- Hí... ...
Lão đạo ở bên kia hồ nước hít sâu một hơi.
Đm.
Lần này ông chủ ác như vậy sao?
- Vừa rồi, đối với ba người kia vẫn là một kích trí mạng, hiện tại bắt được một người phụ nữ, ông chủ lại không ngừng quất, chậc chậc... ...
Lão đạo lắc đầu.
Trong lòng nói thầm một tiếng:
A.
Đàn ông trẻ tuổi.
Quá nóng tính.
Lão đạo không biết nguyên do bên trong, nhưng luật sư An đã nhìn ra một số điểm không đúng, cho nên anh ta quả quyết thuận theo tâm ý, không tiếp tục đi lên phía trước. Anh ta cảm thấy nếu như mình đi lên trước nữa, rất có thể người bị hất tung trên đất dùng sức quất kia không phải nữ quỷ sai, mà là mình.
Ngược lại Bạch Oanh Oanh.
Sau khi cô ấy trở về hình dáng ban đầu, nhìn hình tượng bá đạo hùng vĩ của ông chủ ở bờ bên kia.
Đầu tiên là bĩu môi, có chút khiếp sợ, sau đó trong ánh mắt cô ấy nổi đầy nước mắt, song quyền nắm chặt đặt ở bên hông.
Thật men!
... ...
- Bốp!
Một roi cuối cùng hạ xuống.
Châu Trạch dừng tay lại.
Bàn Sơn Viên Hầu trước mắt đã nằm yên ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, sau đó, nó chậm rãi hóa thành khói đen, bắt đầu tiêu tán.
- Còn nữa không?
Châu Trạch hô lên.
Giấc mộng này.
Còn chưa kết thúc sao?
Nhanh chóng chơi xong giấc mộng này.
Bên ngoài còn đang chiến đấu đây này.
Ngộ nhỡ mấy người Oanh Oanh không chống đỡ nổi thì phải làm sao bây giờ?
... ...
Châu Trạch buông roi da xuống.
Trên người nữ quỷ sau kia lại không có quá nhiều vết thương.
Nhưng đám người ở đây đều nhìn thấy, ban nãy, có khói đen không ngừng tràn ra từ trong cơ thể cô ta.
Linh hồn của cô ta.
Đã bị Châu Trạch dùng roi da quất nát.
Tươi sống bị đánh tới... hồn phi phách tán!
Răng môi của người phụ nữ mặc đồ da bắt đầu run lên.
Sau đó.
Cô ta chợt phát hiện.
Châu Trạch.
Đang đi về phía cô ta!
Đây là.
Rốt cục.
Cũng đến phiên mình sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận