Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 384: Ô dù

- Việc làm ăn này của anh có giá thị trường thế nào?
Ban nãy, vẻ mặt luật sư An còn hì hì hà hà.
Hiện tại, luật sư An lập tức muốn chửi mẹ nó!
Châu Trạch hỏi chuyện này là có ý gì?
Chỉ cần không phải kẻ ngu đều có thể nghe được.
Anh ta đang dự định thò ngang một chân vào.
Luật sư An với vừa dời cơ sở của mình tới khu kinh tế đồng bằng sông Dương Tử, nếu Châu Trạch cũng dấn thân vào nghề này, không thể nghi ngờ anh sẽ biến thành đối thủ cạnh tranh trực tiếp của anh ta.
Hơn nữa, anh cho rằng ác quỷ có thể chạy ra khỏi địa ngục là rau hẹ trên bàn sao.
Anh có thể vươn tay hốt một nắm?
Tôi cũng có thể vươn tay hốt một nắm?
Rau hẹ cũng không thể thu như thế được.
Phải để chúng nó có thời gian, có chất dinh dưỡng để sinh trưởng.
Huống hồ, hàng năm, ác quỷ có thể trốn ra khỏi địa ngục, thật là chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Định mức của khu kinh tế đồng bằng sông Dương Tử cũng chỉ có thế.
- Ai... rất khổ.
Luật sư An thở dài một hơi.
Cảm giác như anh ta đã phải gánh vác công việc chua xót và gian khổ, xen lẫn sự cực nhọc và không dễ dàng chỉ có đàn ông mới có thể hiểu được.
- Việc làm ăn rất kém cỏi sao?
Châu Trạch hỏi.
- Quả thật không được tốt lắm. - Luật sư An lập tức gật đầu, tiếp tục nói: - Nếu không phải tôi còn có một ít nhân mạch ở địa ngục, có người quen chiếu ứng, sợ rằng tôi đã sớm không thể làm nghề này. Cứ thoải mái thảnh thơi nghỉ phép tốt tới cỡ nào, ai lại nguyện ý suốt ngày giao tiếp với quỷ chứ.
Nói xong, luật sư An lại thở dài một hơi.
- Khổ quá nhỉ.
Châu Trạch nhìn vẻ mặt sầu khổ của luật sư An.
Lại nhìn thoáng qua Phú Xuân Sơn Cư Đồ vừa bị anh ta tiện tay ném lên trên bàn trà.
- Xem ra, đúng thật là rất gian nan.
- Còn không phải sao, vô cùng gian nan đó. - Luật sư An trưng ra bộ dạng anh hiểu mà: - Đàn ông mà, phải cắn nát răng nuốt vào trong bụng thôi, anh nói có đúng không?
- Ừm. - Châu Trạch đáp lại.
- Ai.
- Như vậy đi, tôi giúp anh được giải thoát khỏi thống khổ. Anh giao công việc khiến anh vô cùng sầu khổ này cho tôi, sau đó anh có thể khoái trá nghỉ phép, vẹn toàn đôi bên, đúng không?
- ... ... - Luật sư An.
Một bên, khóe miệng tiểu loli lộ ra nụ cười mỉm. Cô ấy đã sớm đoán được suy nghĩ của Châu Trạch. Ông chủ đúng là người đàn ông vừa thấy lợi lập tức muốn thò chân vào như thế này.
Một bên, Lưu Sở Vũ có chút kinh hãi.
ĐM,
Tại sao lại muốn tôi ngồi ở đây, nghe các người trò chuyện này?
- Cái này... ... Thực sự... ... Rất khổ... ...
Luật sư An lập tức cảm thấy đau răng, cũng rất bối rối.
- Có khổ hay không, ngẫm lại Hồng quân Công nông Trung Quốc hai mươi lăm ngàn, vì xây dựng xã hội hài hòa, vì thực hiện... ...
- Đây là phạm pháp.
Luật sư An cắt lời Châu Trạch.
Châu Trạch bừng tỉnh, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng đau đớn nói:
- Vì thế mới càng phải để tôi đi làm. Nếu không thể khiến loại tội ác và quy tắc ngầm này hoàn toàn biến mất, cho dù hôm nay luật sư An anh đi ra cửa, bỗng nhiên bị xe đụng chết... ...
- Này... ...
- Tôi chỉ nói nếu như thôi, nếu như anh vừa đi ra cửa, bỗng nhiên có bình hoa rơi trúng đầu, anh bị đập chết...
- Tôi... ...
- Chỉ là nếu như thôi, thật sự chỉ là nếu như, tỷ như bỗng nhiên anh bị mười móng tay đâm chết.
- ... ... - Luật sư An.
- Không có luật sư An anh, cũng sẽ có luật sư Triệu, luật sư Tôn, luật sư Vương… đúng không? Chỉ cần dây xích lợi ích này còn tồn tại, nhất định sẽ có người đâm đầu tới, tre già măng mọc không ngừng.
- Cho nên.
- Chi bằng cứ để tội ác mà ngay cả chính phủ cũng không coi vào đâu này, cho tôi giám thị.
- Tôi có thể sàng lọc, lựa chọn sắp xếp người thích hợp, mà loại ác quỷ cùng hung cực ác, tinh thần không bình thường, đến từ nơi nào thì cứ trở về lại từ nơi đó đi. Chúng ta không tiếp nhận những đơn hàng ấy, như vậy cũng có thể nắm trong tay tất cả khả năng gây nguy hại cho xã hội.
Luật sư An ngập ngừng, mấp máy môi.
Nửa ngày sau.
Mới thốt một câu nói:
- Ngài...
- Làm sao vậy?
- Thật không biết xấu hổ.
- Đây là anh đồng ý rồi sao? - Châu Trạch hỏi.
- Anh thật muốn làm? - Luật sư An nhếch chân.
- Ừm.
- Không sợ nguy hiểm? - Luật sư An tiếp tục hỏi.
- Ừm, bất kỳ phương pháp gì có thể khiến kẻ lười phát tài, trên cơ bản đều được liệt kê trên hình bảng.
- Nhưng anh không có quan hệ, muốn làm việc này cần phải quen biết người ở địa ngục. Nếu không có mối quan hệ, hiển nhiên không thể làm ăn được, không có khách hàng.
- Không sao, anh có.
Khóe miệng luật sư An giật giật.
Trực tiếp như vậy sao?
- Cho nên, ý của ngài là ngài muốn nhập cổ phần?
- Không kém bao nhiêu. Tôi có thể làm ô dù của anh, chuyện kiểu này nếu không có người bảo kê cho anh, anh cũng không thể làm được, đúng không?
- Chí ít, tôi có thể bảo đảm những quỷ sai khác sẽ không tới làm phiền anh.
Những quỷ sai khác tôi vốn không sợ... Luật sư An.
- Chuyện này, sơ sót một chút là sẽ có phiền toái lớn ngay. Trước đây tôi cũng vì làm chuyện này mà xảy ra sự cố, mới lưu lạc đến tình trạng hiện tại.
- Cuộc sống quẫn bách, ở phía dưới cũng không còn địa vị gì, chỉ có thể hút Phú Xuân Sơn Cư Đồ mới có thể sống qua ngày.
- ... ... - Châu Trạch.
- Đây không phải khoe khoang, thật sự không phải khoe khoang. - Luật sư An cười nói, chỉ chỉ hộp thuốc trước mặt: - Khi lão tử lăn lộn tốt, sao có thể để ý loại thuốc lá rác rưới này?
- ... ... - Châu Trạch.
Châu Trạch kiềm chế xung động muốn gọi tiểu loli đóng cửa giết người. Anh hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Hợp tác hay không hợp tác, phân tám hai.
- Hai thành đã rất nhiều rồi. - Luật sư An cảm thấy thịt đau.
- Cốc cốc cốc!
Tiểu loli gõ miếng ốp tường.
Nói:
- Chú ý nghe trọng điểm, ghi sổ, là anh hai, chúng tôi tám.
- Hí... ... - Luật sư An hít sâu một hơi.
Lập tức.
Anh ta cũng có một loại xung động muốn đóng cửa ăn tươi nuốt sống đám vong hồn công bộc không biết xấu hổ trong phòng khách này!
Anh ta đã hiểu rõ.
Thực sự hiểu rõ!
Nếu đối mặt với quỷ sai bình thường.
Nếu không phải hắn ta hành động lấy được chứng nhận thân phận quỷ sai, chẳng lẽ chúng đều do những quỷ sai khác không cẩn thận thất lạc?
- Vậy thì khó mà nói tiếp.
- Ba bảy đi. - Châu Trạch nói.
- Anh này... ...
- Phân chia 5:5. - Châu Trạch mở miệng nói: - Hiện tại anh đã hài lòng chưa? Anh có trách nhiệm liên hệ, có trách nhiệm đóng gói, có trách nhiệm ẩn giấu, tôi có trách nhiệm trông chừng bảo vệ anh.
Không ngờ cái quái gì anh cũng không muốn làm còn đòi chia 5:5?
- Nếu như ngài thiếu tiền âm phủ, tôi có thể cung cấp cho ngài một chút, cũng không sao. Nhưng việc làm ăn này đúng là... ...
Chuyện này đã va chạm tới ranh giới của luật sư An.
Cần câu cơm đó.
Châu Trạch đang chuẩn bị nói gì đó, thế nhưng tiểu loli lại cướp lời mở miệng trước, dùng giọng điệu rất hả hê:
- Ông chủ của chúng tôi còn muốn bắt mấy quỷ sai làm tiểu đệ, kiếm thêm một chút tích điểm nữa là có thể thăng cấp làm bộ đầu, tiền đồ không giới hạn.
Bộ đầu?
Ha ha.
Luật sư An cúi đầu.
Nhịn xuống không cười.
- Không tin? - Tiểu loli nhìn luật sư An.
- Tôi tin, tôi tin, phốc... ...
Luật sư An che miệng, tiếp tục gật đầu.
- Tin, tin.
Tiểu loli tức giận quay đầu nhìn về phía Châu Trạch, rất tức giận mà hô lên: - Ông chủ, anh ta không tin!
Châu Trạch cũng có chút buồn bực.
Tiểu loli tới tháng à?
Cũng không giống lắm.
Hẳn còn chưa tới tuổi nhỉ.
Không lẽ cô ấy trưởng thành sớm như vậy?
- Ông chủ, tức chết đi được, anh ta không tin!
Hai tay tiểu loli cầm lấy bả vai Châu Trạch, lắc tới lắc lui.
Như con gái đang làm nũng với cha, méc rằng bạn của mình không tin cha mình là siêu nhân, có thể bay lên trời!
Lưu Sở Vũ cũng cảm thấy cạn lời, cô ấy xuất thân từ gánh diễn nào vậy?
Luật sư An đã nói rõ ràng rồi, trước đây anh ta cũng lăn lộn trong nghề này, hơn nữa anh ta còn có thể quật ngã mình chỉ trong nháy mắt… Nghĩ đến trước đây nếu anh ta không bị cách chức, khẳng định cấp bậc của anh ta không thấp.
Một bộ đầu, có thể người ta thật không để vào mắt.
- Tức chết tôi rồi, khí chết tôi rồi, vậy mà anh ta lại không tin!
Tiểu loli vẫn còn tiếp tục làm nũng.
- Đừng làm rộn. - Châu Trạch mở miệng nói.
- Không nha, không nha, người ta không làm rộn! - Tiểu loli quơ nắm đấm trắng nhỏ nhắn: - Ông chủ, ông chủ đưa chứng nhận quỷ sai cho anh ta nhìn xem, nhìn xem có phải tích điểm đã rất cao không!
Châu Trạch đang chuẩn bị cự tuyệt.
Lại nhìn thấy tiểu loli vươn tay vào ngực mình.
Lấy chứng nhận quỷ sai ra.
Châu Trạch cũng không ngăn cản.
Tiểu loli giơ chứng nhận quỷ sai, cố ý nhảy xuống sofa, đi tới trước mặt luật sư An, lắc lắc chứng nhận quỷ sai trước mặt anh ta.
- Nhìn thấy chưa, nhìn thấy chưa?
- ... ... - Luật sư An.
- Đến, cho anh, nhìn cho kỹ mục tích điểm. Nhớ kỹ, đừng làm bẩn hoặc làm nhăn.
Tiểu loli ném chứng nhận quỷ sai của Châu Trạch cho luật sư An.
Luật sư An tiếp nhận giấy chứng nhận, gật đầu cười cười: - Được, tôi xem xem.
Mở chứng nhận quỷ sai ra.
Đầu tiên là ảnh của Châu Trạch.
Xuống tiếp nữa là tới tên, chuyên mục.
Lại nhìn thấy tích điểm.
Mới qua hơn một nửa.
Lười như thế sao?
Luật sư An đang chuẩn trả chứng nhận quỷ sai lại, dáng vẻ rất không chú trọng.
Nhưng khi anh ta khép giấy chứng nhận quỷ sai.
Ngón tay nhẹ nhàng ma sát một chút ở bìa thì.
Bỗng nhiên cả người anh ta ngây ngẩn.
Sau đó, anh ta mãnh liệt mà cúi thấp đầu.
Điên cuồng nhìn về phía chứng nhận quỷ sai!
Một bên nhìn, một bên vuốt ve.
Mắt mở thật to.
Thân thể còn đang hơi run.
- Thấy không, qua một thời gian ngắn nữa là ông chủ của chúng tôi có thể thăng chức, làm bộ đầu. Có phải ông chủ của chúng tôi rất có tiền đồ không?
Tiểu loli giống như một đứa bé hiếu kỳ, nhìn luật sư An.
Còn hiền lành mà nháy nháy mắt với anh ta.
- Trước... ... Trước... ... Tiền đồ... ... Vô lượng.
Giọng nói của luật sư An đã hơi run run.
- Vậy đưa lại giấy chứng nhận cho ông chủ của chúng tôi đi. - Tiểu loli nói.
- Tốt, trả cho anh.
Luật sư An muốn đứng lên.
Kết quả, bỗng nhiên "phù phù" một tiếng quỳ ngã xuống.
Vừa lúc quỳ xuống trước mặt Châu Trạch.
- Làm sao vậy?
Châu Trạch đưa tay cầm lại chứng nhận quỷ sai của mình từ trong tay luật sư An.
- Cái kia... ... hiệu quả của tiếng chuông... ... run chân... ... còn chưa khỏe... ...
Luật sư An giải thích.
- Ah, vậy việc hợp tác này có phải thật sự không được không? - Châu Trạch hỏi.
- Không thành! Khẳng định không thành! Làm sao có thể thành!
Châu Trạch có chút tiếc nuối.
Nếu như luật sư An đã lợn chết không sợ nước sôi, bản thân mình thật sự không thể mạnh mẽ ép người ta. Cho dù đánh nhau, khiến người ta kinh sợ, nhưng chỉ thuộc về loại: Sợ mạnh.
Chỉ là Châu Trạch.
Dưới trường hợp không mở ra vô song.
Thật không nắm chắc có thể quật ngã Lưu Sở Vũ ngay.
- Sao có thể thành được! Loại phân chia này quá kỳ quái! - Luật sư An kích động gầm rú nói: - Phân chia 5:là không thể được! ! ! ! ! !
- ... ... - Châu Trạch.
- 2 – 8 đi, 2 - 8, tôi hai ngài tám! Cứ quyết định như vậy đi!
- Cảm ơn ngài đã thưởng cho tôi một miếng cơm.
- Người ta còn phải lái xe tải lớn để tìm ô dù.
- Chớ nói loại như chúng tôi.
- Ngài nói.
- Đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận