Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 829: Sắp xếp (1)

- Đêm nay ăn óc khỉ đi.
Khỉ con ở bên kia lập tức không kêu nữa.
- Alo, ông chủ, là tôi, sao vậy?
- Về mở cửa.
- Hả, a, nha!
- Ông chủ, mọi người đã trở lại rồi!
- Tôi lập tức trở về, lập tức trở về, tôi đang mang theo khỉ con ngắm tuyết ngâm thơ đấy.
- Trời ạ, sao lão già chết tiệt này lại còn mang theo con khỉ tới vậy, a a a a a a a!!!!!!!
Đầu bên kia truyền đến tiếng thét chói tai của phụ nữ, hơn nữa âm thanh này rõ ràng lớn tuổi, thô thiển khí phách.
- Ông chủ, có một cô em gái ngã lăn trên đất.
- Trở lại cho tôi.
- Được, lập tức...
- Tiền đâu, ông còn chưa trả tiền công đâu, bộ này đã dùng năm cái rồi, đưa tiền!
Bên kia truyền đến tiếng sờ túi tiền, chắc lão đạo đưa tiền:
- Ông chủ, cô em gái này ăn vạ, gài bẫy tôi, lừa tôi tiền.
Lão đạo đã trở lại, trên mặt còn mang theo vài vết cào rõ ràng, ông nói do khỉ con bướng bỉnh, không cẩn thận cào.
Ừm, người ở đây đều tin.
Lão đạo mở khóa vân tay, mọi người đều tiến vào.
Châu Trạch xoay người chỉ vào khóa cửa nói:
- Thay đi.
Mở hiệu sách ở nơi tấc đất tấc vàng này, Châu Trạch đã cảm giác mình đủ “Hành vi đặc biệt” rồi;
Nếu lại biến thành mở hiệu sách đồng thời cửa chính còn khóa vân tay ở nơi tấc đất tấc vàng này.
Châu Trạch thật sự khó tưởng tượng nổi người đi ngang qua đây mỗi ngày sẽ đối đãi với anh người làm ông chủ này như thế nào.
- Được, được, được, tôi lập tức đi làm, lập tức đi làm.
Lão đạo có thái độ tốt.
- Ông cũng cực khổ, những ngày này.
Một mình coi chừng sửa chữa, khẳng định rất mệt, về phần ra ngoài tìm gì kia, vốn cũng không phải chuyện mới mẻ gì.
Vì lão đạo muốn nhất là cây lê hoa đè hải đường, muốn gừng càng già càng cay tuổi già mà tình cảm càng thêm hùng tráng, bạn cũng không có lý do gì đi ngăn cản ông ấy.
- Ông chủ, cậu có thể đi lên trên nhìn xem, nếu hôm nay mọi người đều đến đây, vậy tôi đi thông báo cho Lâm Khả và lão Trương?
Châu Trạch gật đầu, mọi người tụ họp một phen, vừa đúng cả nhóm tụ tập.
- A, ông chủ, tôi còn có hai chuyện muốn báo lại, gần đây lão Trương đi lại tương đối gần vị cảnh sát Trần kia.
Cảnh sát Trần?
Châu Trạch nhíu nhíu mày, trong đầu hiện ra khuôn mặt xinh xắn của nữ cảnh sát tên Diện Dung này.
- Còn có, anh em nhà họ Cừ ở đối diện đã rời đi thời gian trước, cà phê internet đã dừng kinh doanh, đây là chìa khóa bọn họ giao lại, ông chủ cậu không ở đây nên bần đạo đã tự chủ trương nhận thay cậu.
- Ừm, tôi đã biết.
- Được rồi, bần đạo đi thông báo người, nhân tiện ra ngoài nhà hàng đặt một bàn tiệc về?
Lão đạo nhìn thấy sắc mặt Hứa Thanh Lãng hơi khó coi, chắc do bị thương, cũng không thể nào để cậu ấy làm lụng vất vả tiệc tùng.
Chờ Châu Trạch đồng ý, lão đạo rời khỏi hiệu sách.
Châu Trạch ngồi trên sofa yêu thích của mình, sofa đổi da thật, ngồi xuống càng thoải mái, hoa hồ điêu chậm rãi trượt từ trên bả vai Châu Trạch xuống, cũng nằm trên ghế sofa, lười biếng phơi nắng.
“Khẹc khẹc khẹc!”
Lúc này khỉ con nhảy lên.
Thò tay chọc hoa hồ điêu.
Hoa hồ điêu thoáng mở mắt ra, sau đó lại khép lại, không quan tâm đến nó.
Khỉ con nhìn trái nhìn phải, lại gãi gãi đầu, dường như nó cảm thấy thật hưng phấn với chuyện trong hiệu sách lại xuất hiện một “Động vật”, nhưng hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.
Trừ bỏ ban đầu hoa hồ điêu kêu vài tiếng vào di động ra, hiện giờ thật sự lạnh nhạt với khỉ con.
Khỉ con lại lấy đồ chơi đồ ăn vặt của mình ra, đặt lên trên ghế sofa chỗ hoa hồ điêu, nhưng hoa hồ điêu vẫn chỉ lặng lẽ hé mắt, mắt lộ khinh thường rồi lại nhắm mắt lại.
Lưu Sở Vũ ở bên cạnh nhìn xem hơi hâm mộ, hai đầu yêu thú, hơn nữa lại còn không phải là vật phàm, hơi nhìn mà thèm cảm khái:
- Đột nhiên có hai con, một con tốc độ nhanh một con sức lực lớn, đây chẳng phải văn thể đều nở hoa sao?
- Trước không nhắc tới chuyện này, qua vài ngày nữa lão An mới có thể trở về, đêm nay các cậu ở tiệm cà phê internet đối diện đi, tự tìm chỗ nằm, mấy ngày nữa chắc còn có chuyện.
Châu Trạch cần Hứa Thanh Lãng lại xác định một chút, không nhất định là vị trí cụ thể, có gợi ý gì khác đều có thể.
Đến lúc đó.
Tự nhiên đều phái tất cả đám quỷ sai dưới tay mình ra đi tìm.
Nếu có thể bóp chết sư phụ của Hứa Thanh Lãng trước khi ông ta hoàn toàn “Trưởng thành”, không thể nghi ngờ là có lời nhất.
- Được, thủ lĩnh.
- Đã rõ.
- Mọi người ngồi xuống trước đi, chờ ăn cơm.
Châu Trạch đứng dậy, lần này hoa hồ điêu không chạy theo Châu Trạch, dường như cái ghế sofa này cũng có lực hấp dẫn với nó.
Dĩ nhiên, nếu như bên cạnh không có con khỉ này huyên náo thì càng tốt.
Châu Trạch đẩy cửa nhỏ ra, cô bé ngăm đen vừa trở về đã đi thẳng đến đây, nơi này mới xem như là nơi an thân chân chính của cô.
Đi vào.
Châu Trạch hơi sửng sốt.
Toàn bộ trên mặt đất đều là dây mây màu xanh trải rộng, Tử Thị vẫn được trồng trong bùn, chỉ lộ ra một cái đầu.
Nhưng Tử Thị lúc này lại làm cho người ta có cảm giác áp lực đập vào mặt.
Giống như mặt đất mình giẫm lên đã là một phần thân thể của anh.
Cảm giác này.
Hơi giống với cảm giác Tôn hầu tử đứng trong lòng bàn tay Như Lai.
Châu Trạch híp híp mắt, không tiếp tục tiến lên trước.
Cô bé ngăm đen quay đầu lại, thoáng nhìn qua Châu Trạch, nói:
- Anh ấy mọc tốt lắm, mấy ngày nữa có thể đi ra.
- Tôi có thể cảm nhận được.
- Ha ha, có cảm giác hoảng sợ luống cuống vì làm cha có thể bị con vượt lên không?
- Cô có thể thử xem.
Cô bé ngăm đen lắc đầu, cầm kéo bắt đầu cắt tóc cho Tử Thị, cô làm rất cẩn thận.
Mà lúc này.
Tử Thị chậm rãi mở mắt ra.
Vào lúc này toàn bộ bùn đất trên mặt đất đều rung rung.
Châu Trạch tin tưởng.
Nếu như mình lái xe xúc đất đến đây xúc.
Dưới này.
Nhất định là rễ dày đặc đến khiến cho người ta hoảng sợ!
Lúc trước cô bé ngăm đen nói muốn trồng Tử Thị xuống, Châu Trạch còn tưởng rằng thoáng điều trị một chút, nhưng hiện giờ xem ra rõ ràng không phải.
Ánh mắt Tử Thị trong suốt, so với cảm giác “Ngơ ngác” trước kia, giống như nhiều thêm chút sâu sắc, sau khi nhìn thấy Châu Trạch, anh hơi gật đầu với Châu Trạch, mang theo ý tứ thần phục rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận