Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 745: Sát trận!

Thúy Hoa bơi trên mặt nước, trên người quấn lấy một mảng bèo lớn, như vậy cũng rất tốt, chẳng khác gì mặc vào một lớp quần áo.
Vào lúc này cô cũng lười chạy đi thay quần áo, bẩm báo luôn:
- Tứ gia, cửa động kia giống như mới vừa bị mở rộng ra, có dấu vết lưu lại gần đây.
Đây tự nhiên là bút tích trước đó của Oanh Oanh, Oanh Oanh từng theo mệnh lệnh của Châu Trạch đi mở rộng cửa động kia, để tiện tiến vào sau đó.
- Sau đó em đi thẳng vào trong, ai biết bên trong nhét đầy đều là cánh tay cẳng chân, em đã lôi từng cái một ra.
- Thật nhiều đó, gia xem... ...
Nói xong, Thúy Hoa còn chỉ lên mặt sông.
- Chờ lôi hết tay và chân ra.
- Lại còn có một con rùa lông rậm chặn ở đó.
- Cứng rắn chặn lỗ hổng lại.
- Giống như bịt hậu môn á.
- Nhét quá chặt luôn.
- Người ta moi thật lâu, tha lôi một lúc lâu mới lôi được con rùa già này ra, con rùa già này có chút khả năng, nhưng sau khi lôi nó ra em cũng không quản gì nó nữa, dù sao em biết trên này có Tứ gia ở đây, con rùa già này cũng không giở được trò gì.
- Ai biết sau khi lôi nó ra rồi.
- Bên trong lại “Ùng ục ùng ục” chảy ra đống máu loãng, mùi kia thật chua, còn chua hơn cả dưa chua em muối nữa!
- Chờ máu loãng trôi hết rồi, em mới đi vào trong nhìn xem, bên trong có một cái bục, cũng không biết vì sao, trên bục không bị nước phủ, trên đó còn có một cái giá làm bằng sắt, cạnh giá sắt có treo xiềng xích và dụng cụ tra tấn, có rất nhiều thứ làm bằng sắt cũng có thứ làm bằng đá.
- Chỗ này không lớn, thứ này cũng không nhiều, chỉ có mấy thứ.
- Ừm.
Phùng Tứ giơ tay, vỗ vỗ trên đầu Thúy Hoa nhi, nói:
- Cô làm tốt lắm, đi thay bộ quần áo đi.
- Vâng, Tứ gia.
Thúy Hoa nhi đi đến trước mặt Oanh Oanh, bởi vì người đã già, cái đầu và thân mình đều ngâm nước, lúc này Thúy Hoa nhi cần phải ngẩng đầu nhìn mặt Oanh Oanh.
- Này, cho mượn bộ đồ của cô mặc một chút đi!
Oanh Oanh nhìn về phía Châu Trạch.
Thấy Châu Trạch gật đầu, Oanh Oanh liền mang Thúy Hoa nhi sang bên lều trại tìm quần áo.
Luật sư An vẫn đi tới bên người Phùng Tứ Nhi, giống như tìm cậu ta thương lượng, lại không hạ giọng, có vẻ thật bình tĩnh.
- Thần sông này chặn ở dưới đó, là vì phong huyệt sao?
Phùng Tứ khẽ gật đầu:
- Chắc vậy, xem ra cũng khá lâu rồi, chí ít trước thời dân quốc.
Trước dân quốc, cách hiện giờ ít nhất đã một trăm năm.
Châu Trạch nhích lại gần Hứa Thanh Lãng, dùng khuỷu tay chọc cậu ta.
Hứa Thanh Lãng đang chuẩn bị đi đến gần thảo luận vài câu với bọn họ, bị Châu Trạch chọc một cái, đã hiểu ra, ông chủ đây đang hỏi anh “Phong huyệt” có nghĩa là gì.
- Đây là một cách nói trong phong thủy, ví dụ như một chỗ luôn luôn gặp vận rủi, dân bản xứ sẽ cảm thấy phong thủy xảy ra vấn đề, mà phong huyệt, giống như để cho người ta châm cứu vậy, là một loại biện pháp tiến hành sửa chữa phong thủy.
- Cho dù ở hiện đại, trong một vài thôn ở nông thôn cũng có thể thấy được một bức tường gạch hoặc tường xi măng chẳng hiểu ra làm sao được xây lên ở trong đất.
- Vốn không có tác dụng gì, nhưng lại rất lẻ loi vả lại bất ngờ đứng sừng sững ở đó.
- Đây là do nơi đó xảy ra vấn đề gì việc lạ gì, mời thầy phong thủy đến chỉ điểm “Phong huyệt”.
Luật sư An cười cười, giơ tay chỉ mặt sông, nói với Phùng Tứ:
- Tứ Nhi à, phóng sinh chúng đi, đều là văn vật đấy.
Lúc này Châu Trạch mới ý thức được.
Đống tay chân gãy trên mặt sông thế mà lại vẫn còn tụ tập ở trên khúc sông này.
Từ khi bọn chúng hiện ra cho đến bây giờ, đều không hề trôi đi theo con sông.
Trong tối tăm, giống như có thứ gì đó vẫn luôn trói buộc chúng ở đây, ngưng mà không tán.
Phùng Tứ Nhi lại một lần nữa rút roi da của mình ra.
Liên tục quất ba phát xuống mặt sông.
Trong lúc nhất thời.
Những tay chân gãy này bắt đầu trôi xuống hạ du sông.
Đoán chừng mấy người bạn nhỏ ở hạ du sông sẽ nhanh chóng bị một màn này làm cho kinh hãi.
- Thợ khéo thật tinh vi, tôi rất muốn lấy một cái về cất giữ.
Hứa Thanh Lãng hơi tiếc hận nói.
Châu Trạch trợn trắng cả mắt nhìn Hứa Thanh Lãng.
Nghĩ thầm có phải gần đây mình quá sao nhãng cậu ta rồi không.
Để cho cậu ta biến thành như vậy?
Nhưng nghĩ đến lúc mới quen, lão Hứa đã làm hai da người, mỗi ngày cùng ăn cơm với bọn họ.
Giống như ngay từ đầu lão Hứa đã tương đối khẩu vị nặng.
Chính là dáng vẻ cậu ta rất dễ coi, cho nên khiến cho người ta theo bản năng sơ sẩy.
- Đúng vậy, văn vật, tuy rằng nguyên liệu là do người sống chế thành, nhưng giống như xác ướp Lâu Lan và xác ướp Ai Cập vậy, đoán chừng vẫn còn rất đáng giá.
Luật sư An nói.
Vài năm trước, điều kiện kinh tế trong nước bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, sau khi khảo cổ bắt đầu xuất hiện nóng bỏng, thật sự có không ít người chạy vào trong sa mạc đặc biệt đi lấy thây khô ra bán, bên trong đó còn có một người tương đối nổi danh, đặc biệt đi lấy xác ướp hong gió bán cho người nước Anh, đã kiếm được một khoản lớn.
Nhưng mà sau này bị bắt, đã bắn chết luôn.
Thật ra, nhìn những tay và chân này, đã nhiều năm như vậy, ngâm lâu trong nước như thế, nhưng vẫn tươi sống như ban đầu, trừ bỏ chứa rất nhiều nhân tố phức tạp đến xem, mấy thứ này thật sự chính là từng món “Tác phẩm nghệ thuật”.
Coi như kết tinh trí tuệ của nhân dân lao động cổ đại đi.
- Nơi này cách thành cổ tương đối gần, không có gì bất ngờ, có thể Mộc Vương phủ nơi này xảy ra chuyện gì trong khoảng thời gian đó, sau đó đặc biệt đi tìm tu sĩ có đạo hạnh, dưới chỉ điểm của người kia, làm phong huyệt ở đây.
Khu vực Lệ Giang này, trước sau gần sáu trăm năm, có tiền nhất có thể chính là gia tộc vị Mộc Vương gia kia, “Thổ hoàng đế” trải qua vài triều đại không ngã.
Bạn thử liên tưởng đến nhà thôn trưởng bên kia một năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền đã có tính toán trong lòng, huống chi là kiếm suốt sáu trăm năm?
- Chắc lúc trước khi phong huyệt, con rùa già này bị tìm được cố tình phong ấn trong đó, hiện giờ, thần núi thần sông thần hồ thiên hạ này đã mười không còn một, cho dù trước kia có chức quan, cũng đã rách nát không chịu nổi.
- Buồn cười mới vừa rồi con rùa già kia dường như còn định cắn ngược ta một phát, giả dáng vẻ Thúy Hoa định lừa dối tôi.
Phùng Tứ cười nói.
Những thần núi thần sông này tinh quái, tự nhiên có cách thức của chúng nó, nước vốn là một loại vật dẫn “Ảo giác”, bởi vì có thể phản quang, cho nên có ý mê hoặc nhân tâm, đại đa số tinh quái sinh ra trong nước đều có bản lĩnh giống vậy.
Lúc này.
Thúy Hoa thay xong quần áo đi ra, mặc một bộ đồ thể thao.
- Phía dưới nhìn thấy cái gì, trước vẽ ra đi.
Phùng Tứ kêu.
- Được, Tứ gia.
- Tôi đây có giấy bút.
Hứa Thanh Lãng lấy một cái hộp trong lều trại của mình ra, lấy giấy bút đưa cho Thúy Hoa, bình thường anh thích vẽ bùa, mấy thứ này tự nhiên thường xuyên mang theo trong người.
Thúy Hoa cũng không hề khách khí, trải bằng giấy ra, cầm thứ gì đó làm đệm lót, lập tức ngồi xổm xuống bắt đầu vẽ.
- A, a, họa sĩ này, nhìn chưa ra nha, giấu nghề rồi.
Châu Trạch than thở nói
Oanh Oanh ở bên cạnh bĩu môi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận