Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 325: Bỏ nhà ra đi

Bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc.
Mình cần phải đối mặt với thực tế.
Có chút tự giễu, cũng có chút hoang đường.
Mới lúc trước.
Cô ấy còn nói cô ấy thích thân thể này, thích thân phận này, thích cảm giác có gia đình này ngay trước mặt Châu Trạch.
Nhưng lần này.
Cô ấy có chút sợ.
Cô ấy là Lâm Khả, cô ấy không phải Vương Nhụy.
Kiếp trước cô ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ, là giám đốc xí nghiệp nhà nước, dựa vào xí nghiệp nhà nước thay đổi chế độ xã hội, nuốt riêng tài sản quốc hữu để làm giàu, từ nay về sau càng đi lên con đường không có lối về.
Nếu không phải cô ấy gặp phải ngoài ý muốn bỏ mình, hiện nay đừng nói là ở Giang Tô, cho dù là thị trường toàn quốc, cô ấy cũng có thể có một chỗ cắm dùi.
Nhưng cô ấy bắt đầu mơ hồ.
Mơ hồ về bản thân trong quá khứ.
Mơ hồ về mình bây giờ.
Thậm chí cô ấy bắt đầu quên mình là ai, quên thân phận chân chính của mình!
Đây là độc dược, độc dược gây nghiện. Ngay từ đầu, khi mình ăn nó hệt như ăn mật, nhưng khi mình tỉnh ngộ lại, lại phát hiện bản thân đã bước nửa bước ra khỏi vách núi.
Trước đó lần thứ nhất.
Khi có một cỗ thi mị vào nhà mình, chuẩn bị ra tay với cha, lúc ấy cô ấy mới trở về từ Dung Thành, bản thân bị trọng thương. Dù cô ấy biết rõ Châu Trạch ở ngay bên cạnh, nhưng cô ấy vẫn không nhịn được xuất thủ cứu Vương Kha.
Cô ấy biết Châu Trạch một mực ở bên cạnh nhìn chằm chằm, chờ đợi, nhìn xem cô ấy đã trở lại hay chưa.
Cô ấy cũng biết Châu Trạch là bạn nối khố của cha mình, hai người cùng lớn lên ở cô nhi viện, đại khái Châu Trạch sẽ không nhìn Vương Kha chết như thế.
Nhưng cô ấy không dám đánh cuộc.
Cô ấy không dám lấy mệnh của Vương Kha cùng với sự "trọng tình nghĩa" của Châu Trạch để đánh cuộc.
Vì thế cô ấy từ trên tầng đi xuống.
Cô ấy ra tay.
Sau đó bị Châu Trạch phát hiện sự thực cô ấy đã trở về, đồng thời khiến Châu Trạch thành công "lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn", bức bách bản thân mình thành thủ hạ của anh.
Cô ấy đã từng dùng rất nhiều lý do để tê liệt bản thân mình.
Cũng mượn rất nhiều cớ để qua loa bản thân mình.
Nhưng lần này.
Khi đao nhỏ đưa tới, cái loại bản năng này.
Khiến cô ấy bắt đầu sợ hãi.
Không thể tiếp tục nữa.
Nếu không.
Có thể cô ấy sẽ biến thành cô em vợ của Châu Trạch.
Cô ấy đứng lên. Cho dù như thế nào đi nữa, trước hết vẫn nên đến bệnh viện xử lý miệng vết thương của mình một chút. Sau đó, bản thân mình sẽ rời khỏi căn nhà này, sống trong một hoàn cảnh độc lập.
Tạm thời cô ấy không có biện pháp thoát khỏi thân thể này, cũng không có biện pháp bỏ qua nó. Vì thế cô ấy cần một hoàn cảnh mới, cắt đứt tất cả quan hệ.
Chuẩn bị đón xe, nhưng cô ấy còn chưa nhấc tay.
Một chiếc xe taxi đã ngừng lại ngay trước mặt tiểu loli. Tài xế là một người đàn ông trung niên, đầu trọc, trên mặt có râu quai nón, mắt hơi nhỏ, trên mặt còn hiện ra vết dầu.
- Cô gái nhỏ, ngồi xe không?
Tiểu loli gật đầu, sau đó lên xe.
Cô ấy không sợ.
Cô ấy cũng không có gì phải sợ.
- Đi nơi đâu đây? - Tài xế hỏi tiểu loli, sau đó ánh mắt anh ta không ngừng đảo quanh trên người tiểu loli.
Hơi làm càn.
Cũng hơi quá đáng.
Có thể, những đứa bé khác sẽ không cảm thấy có gì lạ đối với loại ánh mắt này, bởi vì chúng nó vốn không nhạy cảm như vậy. Nhưng tiểu loli lại không giống với chúng nó, trong cơ thể cô ấy là một linh hồn thành thục.
Cô ấy có chút chán ghét ánh mắt của người tài xế này.
"A, tay cháu đang chảy máu!"
Tài xế nhìn thấy trên tay tiểu loli quấn lấy băng gạc cùng với máu tươi thấm ra phía trên, sợ hết hồn, nói:
- Chú đưa cháu đến bệnh viện.
Tiểu loli gật đầu.
Tài xế chạy xe, tốc độ xe rất nhanh.
Sau đó, hướng xe đi không phải bệnh viện Thông Thành, mà là quẹo vào một đường nhỏ trong vùng, ngừng lại trước cửa một phòng khám bệnh nhỏ.
- Được rồi, ở đây!
Tài xế chủ động mở cửa xe ra giúp tiểu loli.
Tiểu loli nhìn thoáng qua tài xế, sau đó lại liếc nhìn chỗ khám bệnh, không nói gì, xuống xe.
Sau khi cô ấy đi vào.
Một nam bác sĩ phụ trách đi ra. Tuổi tác của bác sĩ này cũng không nhỏ, tài xế chạy tới nói chuyện với bác sĩ một hồi, sau đó bác sĩ gọi tiểu loli qua.
Chậm rãi cởi băng gạc trên tay tiểu loli, bắt đầu tiêu độc, bôi thuốc cho cô ấy, sau đó một lần nữa băng bó lại.
Vừa băng bó bác sĩ còn vừa trừng mắt nhìn tài xế, một bộ dạng rất bất đắc dĩ.
Băng bó kỹ, máu không chảy nữa.
Tài xế dẫn theo tiểu loli đi ra.
- Đói bụng không?
Tiểu loli không nói chuyện.
- Chú dẫn cháu đi ăn chút gì đó.
Tiểu loli vẫn không nói chuyện, nhưng vẫn theo tài xế đi tới một quán bún thập cẩm cay phụ cận.
Tài xế gọi ba chai bia, gọi cho tiểu loli một ly nước ô mai chua.
Đóng hộp.
Tiểu loli nhìn ly nước ô mai chua trước mặt, trầm tư hồi lâu.
Loại đồ uống này đã thông dụng như thế rồi sao?
Bún thập cẩm cay, tiểu loli không muốn ăn, nhưng cô ấy không chịu nổi tài xế không ngừng thúc, cô ấy tiện tay chọn một chút, xấp xỉ chừng mười ba đồng.
Bản thân tài xế chỉ gọi một chút, phần lớn thời gian lão ta ngồi uống rượu.
Thỉnh thoảng, ông chủ tiệm bún thập cẩm cay lại tới đây nói chuyện với tài xế.
Tài xế than thở bản thân mình thua cá độ bóng đá, đánh bài cũng thua, gần đây vẫn luôn xui xẻo như vậy.
Ngừng một lát trong tiệm bún thập cẩm cay, ăn đại khái chừng 40'.
Tài xế mắng đội Đức tới ba mươi chín phút.
Nói vì sao đội Đức còn chẳng thắng nổi Hàn Quốc, làm hại sáng nay anh ta thiếu chút nữa đã phải xếp hàng nhảy lầu.
Cơm xong.
Tài xế đứng dậy, nói với tiểu loli:
- Chú đưa cháu về nhà nhé?
Tiểu loli nhìn tài xế.
Vẫn không nói một lời.
Tâm tình của cô ấy rất không tốt.
Rất mê man.
Khi con người đang trong thời điểm mê mang, luôn nghĩ tìm một ít chuyện để làm.
Có lẽ là vì uống rượu, ánh mắt tài xế nhìn tiểu loli liền lại mang theo một chút phiếm hồng, ánh mắt cũng có chút thay đổi.
- Về nhà? - Tài xế lại hỏi.
Tiểu loli còn chưa trả lời.
Tài xế lập tức vỗ đầu một cái, hối tiếc nói: - Mẹ nó, chú uống rượu, không thể lái xe, không thể đưa cháu trở về.
Khóe miệng tiểu loli giật giật.
Ha ha.
- Nhà cháu ở đâu? Trong nhà có ai? Cãi nhau với cha mẹ nên bỏ nhà ra đi chứ gì?
Tiểu loli gật đầu.
- Nhà cháu ở đâu? - Tài xế lại hỏi.
Tiểu loli chưa nói địa chỉ nhà, chỉ nói địa chỉ của phòng đọc sách.
- Ah, ở Phố Nam à.
Tài xế lập tức vẫy xe, một chiếc xe ôm ở phụ cận lái tới.
Tài xế ngồi lên xe trước, sau đó ra hiệu cho tiểu loli cùng lên xe.
Xe ôm bắt đầu lay động chạy đi.
Tiểu loli từ từ nhắm hai mắt, khiến người ta cảm thấy như cô bé đã ngủ thiếp đi.
Dọc theo đường đi.
Ánh mắt tài xế có chút phiếm hồng mà nhìn chằm chằm cô ấy.
Nửa khắc chưa từng rời khỏi.
Qua 20 phút.
Khi tiểu loli lại mở mắt ra.
Cô ấy nhìn thấy xe ôm đã tới cửa phòng sách.
Tài xế cùng tiểu loli xuống xe.
Đưa tay dụi mắt một cái.
Ah.
Anh ta khóc.
- Cô bé, giận dỗi cha mẹ nên bỏ nhà đi sao?
Tiểu loli không trả lời.
- Vết thương này cũng là chính cháu tự tạo ra?
Tiểu loli vẫn không trả lời.
Tài xế hít sâu một hơi, nói:
- Trở về đi.
Nói xong, anh ta chỉ chỉ phòng đọc sách: - Chú muốn nhìn cháu trở về.
Tiểu loli xoay người, đi về phía phòng đọc sách. Vừa đến cửa phòng sách, cô ấy hơi dừng lại, một lần nữa xoay người.
Hơi nghiêng đầu.
Có chút ngoài ý muốn nhìn tài xế.
Đúng vậy.
Thật bất ngờ.
Tài xế và tên xe ôm châm một điếu thuốc, thấy tiểu loli quay đầu nhìn bản thân mình, anh ta phất tay một cái nói:
- Mau trở về, chú muốn nhìn thấy người nhà của cháu đón cháu.
- Tiền xe.
Tiểu loli đưa tay vào túi, lại phát hiện khi mình ra cửa không mang theo tiền, túi xách và di động.
- Tiền gì, không sao! Chú có tiền!
Tài xế vung tay lên, rất hào khí.
- Chú đây cũng thật phóng khoáng, ha ha, dẫn theo cô gái nhỏ nhà người ta tới phòng khám bệnh nhà mình, ăn bún thập cẩm cay của nhà mình… Không phải tất cả tiền đều đánh cuộc hết rồi sao? Hàng xóm láng giềng cho chú nợ?
Xe ôm vừa phun khói thuốc vừa than thở nói.
- Nói lắm cái trứng!
Tài xế tức giận vỗ cửa xe ôm một cái.
Tiểu loli nói mà không có biểu cảm gì:
- Cảm ơn.
- Không cần cám ơn, cô gái nhỏ, sau này nếu trong nhà lại có chuyện gì đó, cháu nhớ ngàn vạn lần không nên tự mình hại mình, chuyện này thật không tốt!
- Có mâu thuẫn gì với cha mẹ, cũng không nên trộm lén chạy ra ngoài một mình, quá nguy hiểm!
- Ah.
Tiểu loli lên tiếng, xoay người chuẩn bị rời khỏi, nhưng vì câu nói tiếp theo của tài xế mà cô bé dừng bước.
- Lúc trước, con gái của chú đã cãi nhau với chú, hờn dỗi chạy ra khỏi nhà, sau đó... không còn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận