Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 510: Ông chủ Châu hưởng thụ SPA

Bên tai không ngừng truyền đến tiếng gió "vù vù", như càng không ngừng chảy ngược đi. Châu Trạch chỉ cảm thấy bản thân như một chiếc thuyền con trong đại dương mênh mông, thật ra bản thân sẽ tới chỗ nào đã không phải do mình có thể quyết định.
Đầu tiên là cảm giác đau nhức khiến người khó có thể chịu được.
Phảng phất như linh hồn của mình đã bị xé rách vô số lần.
Có thể nói rằng, gặp phải loại thống khổ trình độ này, người thường sẽ trực tiếp bất tỉnh, đây là một loại cơ chế phòng vệ của thân thể.
Nhưng lúc này Châu Trạch đang nằm trong trạng thái vong hồn, khả năng cảm giác càng thêm mẫn cảm hơn so với khi có thân thể, đương nhiên thống khổ anh phải thừa nhận cũng càng lớn hơn.
Tựa như da chân của một người mẫn cảm giống da mặt.
Hơn nữa anh ta lại còn đi chân trần.
Linh hồn đang phiêu đãng, mà ý thức của anh lại bắt đầu lâm vào hỗn loạn.
Phảng phất như hòa thượng vàng chói lóa kia vẫn đang đứng bên cạnh mình, càng không ngừng tái diễn mấy lời nhảm nhí "Bể khổ vô biên quay đầu lại là bờ".
Rõ ràng là đang du đãng trong thành thị.
Nhưng trong tầm mắt Châu Trạch lại biến thành khi thì xuất hiện dáng dấp đường phố.
Khi lại xuất hiện dáng dấp trong phòng sách.
Châu Trạch rõ ràng, đây là dấu hiệu khi ký ức bắt đầu lẫn lộn với thực tế, đối với người thường, đây là biểu hiện khi hấp hối. Đời trước Châu Trạch đã gặp quá nhiều bệnh nhân tử vong.
Trong rất nhiều tình huống, bác sĩ có ưu tú tới cỡ nào đi nữa cũng chỉ có thể làm hết sức.
Trước khi bệnh nhân chết, không ít người sẽ xuất hiện ảo giác, nói một vài lời mê sảng.
Trước đây Châu Trạch không hiểu, hiện tại anh hiểu, đây là dấu hiệu khi linh hồn gần tách rời thân thể, là dấu hiệu khi linh hồn vẫn bị ràng buộc trong thân thể lại tách ra, cảm giác không thích ứng sẽ xuất hiện.
Mà đối với vong hồn, loại tình huống này đồng nghĩa với linh hồn gần hỏng mất.
Nếu thân thể ở chỗ này, xá lợi tử của cao tăng kia tuyệt không thể mang đến thương tổn lớn như vậy cho Châu Trạch. Xét đến cùng, vẫn là vì linh hồn quá mức yếu nhược.
Trong điển tịch đạo gia có ghi chép tới không ít câu chuyện Đạo gia chân nhân hồn du thiên ngoại, trên thực tế, đạo nhân chân chính có bản lĩnh làm được điểm này.
Đơn giản thường là để linh hồn của mình ra ngoài tản bộ, khoảng cách dài nhất là từ phòng mình ra tới WC.
Xa hơn chút nữa thì phải để các đệ tử của mình chuẩn bị lo liệu tang lễ hậu sự cho người sư phụ sắp viên tịch là mình đây.
Sùng sục... ...
Tiếng chìm nước vang lên.
Châu Trạch vẫn đang không ngừng lướt tới, càng không ngừng bay, trong lờ mờ anh có thể nhìn thấy phía trước mình xuất hiện một ngọn đèn dầu sáng chói, phía dưới lại là một bàn giải phẫu, hai bên bàn giải phẫu có bác sĩ và hộ sĩ mặc áo blu trắng đang đứng.
Thỉnh thoảng máy móc hai bên lại phát ra tiếng nhắc nhở thuộc về mình, đối với bác sĩ, đây là tiếng êm tai tuyệt vời nhất.
Giờ khắc này, Châu Trạch có ảo giác, phảng phất như hết thảy chỉ là một giấc mộng, chờ khi mộng tỉnh, anh vẫn là bác sĩ khoa ngoại trẻ tuổi ưu tú nhất Thông Thành kia.
Vậy mà.
Ngay sau đó, hình ảnh trước mắt anh hoàn toàn bị xé rách.
Lộ ra một mảnh đại dương mênh mông, không khí trầm lặng.
Trong đại dương có vô số ác quỷ đếm không hết đang gầm thét và gào rú.
Một người đàn ông ngồi trên tảng đá cao ngất bên bờ biển.
Đồ nửa người trên đã được cởi.
Như đang nói chuyện với ai đó.
Châu Trạch lờ mờ có thể nghe thấy, phảng phất như anh ta đang nói:
- Doanh câu tôi làm việc suốt đời, cần gì phải giải thích với người khác?
Châu Trạch mơ hồ.
Cảm giác linh hồn tê liệt thống khổ đang không ngừng tăng lên.
Vào lúc này, thậm chí anh đã bắt đầu có chút cam chịu.
Không phải tinh thần ý chí của anh đã yếu ớt tới tình cảnh như vậy, mà là vì thống khổ và tuyệt vọng này đã vượt khỏi giới hạn người thường có thể tưởng tượng được.
Một con rắn dài màu hồng bỗng nhiên chui ra, vây quanh Châu Trạch, trên người nó thả ra ánh sáng lộng lẫy, như dòng suối được sinh ra từ vùng đất rạn nứt, Châu Trạch lập tức nắm lấy cọng cỏ cứu mạng bỗng nhiên xuất hiện này!
Vẫn là.
Mày có lương tâm.
Không rõ vì sao, trong lòng Châu Trạch bỗng cảm thấy cảm động.
Quỷ Ngọc là một đồ vật tà ác, cách nó sinh ra đã chú định tính chất của nó.
Nhưng giống như binh khí vậy, nó chỉ là binh khí, khác nhau ở chỗ nó đang được nắm trong tay người nào. Hiện tại nó đang nằm trên tay mình, nó đã thay đổi.
Vậy mà.
Vào lúc này,
Bỗng nhiên Quỷ Ngọc phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, như rắn bị người nắm lấy bảy tấc, lập tức mất phương hướng.
- Nó... ... muốn... ... nhân cơ hội... ... phản phệ... ... anh... ...
- ... ... - Châu Trạch.
Đột nhiên.
Châu Trạch cảm thấy cảm giác cảm động lúc trước như dính trên thân chó.
- Này, anh tiêu hóa xong chưa?
- Nhờ hồng phúc của anh... ... lần trước nuốt xuống được gì... ... lần này đều phun ra... ... còn... ... còn bị dốc ngược thêm không ít... ...
- Nếu không... ... Nếu không anh cho rằng... ... anh còn có thể sống sót?
Châu Trạch bỗng muốn cười.
Anh biết, vào lúc này cười là không đúng.
Nhưng anh không nhịn được.
- Vậy anh tiếp quản đi, tôi cảm thấy bản thân mình sắp sụp đổ.
- Hiện tại anh... ... Không có thân thể... ... tôi không cách nào tiếp quản... ...
- Vì sao? Tôi khiến ngu ngốc mở phong ấn ra là được.
- Hạn Bạt kia... ... quy tôn kia... ...
- Nó vừa ra... ... đất cằn ngàn dặm... ...
- Không thân thể... ... tôi tiếp quản linh hồn anh... ... tràng diện... ... sẽ càng lớn hơn nữa... ...
- Không sao, hiện tại anh rất yếu nhược, tôi tin tưởng anh không thể tạo ra tình trạng đất cằn ngàn dặm, nhiều nhất cũng chỉ có thể dọa đám chó hoang quanh đây chạy tứ tán.
- Một khi khí tức của ta phát ra... ... ra ngoài... ... Chúng ta... ... sẽ chết càng thảm hại hơn... ...
- Hiện tại không phải chúng ta cũng đang chờ chết sao?
- Anh tranh thủ thời gian tìm... ... tìm thân thể có thể phụ thân... ... tạm thời ổn định lại... ... ổn định lại linh hồn... ... tôi ngủ... ...
- Anh ngủ?
- Ừm... ... Mệt mỏi... ...
- Anh đứng lên đi, tôi muốn ngủ, anh đến đây đi, tôi không tranh giành nữa, tôi chịu thua, anh tới đi.
- Không.
- ... ... - Châu Trạch.
Quỷ Ngọc vốn muốn nhân cơ hội, sau khi bị doanh câu trong cơ thể bấm một cái, nó trở nên an phận hơn rất nhiều, không dám làm lần nữa. Hơn nữa nó và Châu Trạch nhất tổn câu tổn, cho nên nó còn phải truyền lại một ít tinh khí nó đã hấp thu được từ trên người đám phụ nữ mặc sườn xám kia cho Châu Trạch.
Châu Trạch cảm thấy bản thân mình như người uống rượu say, rất buồn ngủ, rất muốn ngủ, mơ mơ màng màng anh bồng bềnh khắp nơi, anh không biết mình đang bay đi nơi nào, cũng gần như đã mất đi năng lực suy tính.
Phụ thân lên trên người một người và mượn xác hoàn hồn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Vong hồn chỉ có thể mượn xác hoàn hồn một lần mà thôi, tỷ như bát tiên trong Thiết Quải Lý, sau khi thân thể bị hủy, dưới tình huống bất đắc dĩ anh ta tiến vào trong cơ thể một tên ăn mày. Nếu có thể, đương nhiên anh ta sẽ lựa chọn tiếp tục tìm thân thể nào anh tuấn tiêu sái hơn một chút, nhưng anh ta không có quyền lựa chọn.
Nhưng bám lên trên một thân thể lại tương đương với tìm được một căn phòng nát có thể tạm thời che mưa chắn gió, chí ít cũng có thể an trí bản thân mình cho tốt.
Bay bay.
Từ nơi sâu xa, dường như Châu Trạch cảm ứng được cái gì đó.
Loại cảm giác này giống như lời triệu hoán ấm áp khi anh chết đi lần đầu tiên, vừa thoát khỏi địa ngục, khi đi qua phòng đọc sách của Từ Nhạc đã cảm giác được..
Lảo đảo bay tới.
Sau đó.
Nằm xuống.
Ngay từ đầu.
Có chút khô khốc, cũng có chút đông cứng.
Nhưng mình hơi dùng sức một chút.
Rốt cục cũng có thể tiến vào.
Phù.
Thật thư thái.
... ... ...
- Ào ào, ào ào!
Tiếng nước.
Hơi nước.
Tầm mắt Châu Trạch đen kịt một màu.
Khó chịu vẫn là khó chịu, nhưng ít ra anh cũng không còn lâm vào trạng thái mơ mơ màng màng, có thể hỏng mất bất cứ lúc nào nữa..
Đối với ngoại giới cảm giác, cũng biến thành rõ ràng không ít.
Mình đã phụ thân vào người nào?
Trong lòng Châu Trạch thầm nghĩ.
Mà thôi.
Mặc kệ mình đã phụ thân vào người nào, bản thân mình cứ thừa cơ hội này tạm nghỉ một lát đi.
Cùng lắm thì chờ tới khi bản thân mình tìm được nhục thể của mình, lại bồi thường cho vị này một chút là được.
Dù sao thì người bị quỷ hồn thượng người, thân thể sẽ phải gánh chịu một số ảnh hưởng, cái này chỉ có thể đền bù bằng tiền bạc.
Tiếng nước.
Còn có người đang bóp chân cho mình.
Ừm?
Không chỉ một.
Còn có người đang bóp chân còn lại cho mình.
Còn có người đang xoa tai cho mình.
Nhiều kỹ thuật viên cùng phục vụ cho mình.
Mặc dù anh không thể mở mắt xem, nhưng tri giác vẫn có thể cung cấp rất nhiều tin tức.
Người lão ca mà mình vừa phụ thân này.
Thật biết hưởng thụ.
Tới một club, tìm nhiều kỹ thuật viên như vậy.
Nói thật, đời này ông chủ Châu chưa từng đường đường chính chính mà tới club tiêu phí, cho dù là khi anh còn khỏe mạnh hay sau khi anh không khỏe mạnh nữa.
Đời trước, bản thân mình không có thời gian rảnh rỗi, cũng không có hứng thú kia.
Đời này bản thân mình.
Ừm.
Cho dù kỹ thuật viên trong club có phục vụ phương diện nào cũng không thể tốt và tri kỷ như Oanh Oanh nhà mình.
Hơn nữa cho dù người ta có mặc chế phục.
Có thể hơn được bác sĩ Lâm mặc vớ đen thêm áo blu trắng không?
Hoa nhà không thơm như hoa dại, đó là khi hoa nhà không quá đẹp, cũng không quá ôn nhu.
Nhưng lúc này.
Ông chủ Châu thật sự rất hưởng thụ.
Xuống địa ngục một chuyến, lại không giải thích được bị xá lợi của cao tăng đánh một cái.
Hiện tại anh đang trong trạng thái cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Nương theo người này, hưởng thụ một chút cảm giác được mát xa toàn thân cũng không tệ.
Ngay từ đầu.
Châu Trạch có chút kỳ vọng.
Nhưng cuối cùng anh lại thở dài một hơi.
Vị lão ca này chỉ yêu cầu xoa bóp bình thường.
Không yêu cầu hạng mục đặc thù.
Kỹ thuật viên đều rất quy củ, không có chút khiêu khích ám chỉ thứ kiêu ngạo của anh, xoa bóp tới rất an phận.
Một giờ kết thúc.
Châu Trạch thử mở mắt, nhưng anh không cách nào mở mắt được.
Bởi vì anh chỉ đang phụ thân, không có đầy đủ quyền để có thể nắm thân thể này trong tay.
Quên đi.
Tạm thời cứ như vậy đi.
Bản thân mình vẫn nên nghỉ ngơi một chút trước, chờ sau khi tu dưỡng tốt rồi lại suy nghĩ biện pháp liên hệ với mấy người Oanh Oanh.
Quỷ cũng có thể gọi điện thoại chứ nhỉ?
Nếu không, rốt cuộc câu chuyện "quỷ điện báo lúc nửa đêm" xảy ra bằng cách nào?
Màn xoa bóp kết thúc.
Châu Trạch cảm thấy mình bị đẩy ra ngoài.
Còn có mặc quần áo cho mình.
Phục vụ chu đáo như vậy sao?
Vì sao trước đây mình chưa từng nghe luật sư An và lão đạo nhắc tới câu lạc bộ có phục vụ tốt như vậy?
Ông chủ Châu như người thành thật, lần đầu tiên ra ngoài hưởng thụ.
Tràn đầy kinh ngạc vì thế giới mới.
Đúng lúc này.
Ông chủ Châu nghe được bên cạnh có người đang khóc.
Đồng thời còn có người nói chuyện:
- Cháu gái, hạng mục bảo dưỡng di thể, tạm biệt di thể của nhà tang lễ chúng tôi đã xong, cháu xem, cháu có hài lòng không?
- Cảm ơn ông, ông Triệu.
- Ừm, đợi đến lúc đó sẽ có biên lai phí dụng, cái này không vội, lúc trưa đã mở buổi họp thương tiếc, xác Ngô tiên sinh cũng đã được tu sửa lại một lần nữa.
- Tiếp theo.
- Chúng ta hãy đưa ông ấy vào lò hỏa táng đi?
- Được, ông Triệu.
- ... ... ... - Châu Trạch!
... ... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận