Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1248: Mở hàng chuyển phát nhanh! (2)

Tiếng than thở này của lão đạo.
Tuyệt đối là thật tâm thật ý, phát ra từ tận đáy lòng!
Ngay từ đầu, chẳng qua lão đạo cảm thấy, mặc dù cô bé con này và mình chỉ là lần đầu gặp mặt, nhưng cô ta lại một lòng muốn bảo vệ bảo vệ ông ta, cực kì cảm động!
Sau đó.
Lão đạo cảm thấy vô cũng bất đắc dĩ và thương tiếc đối với vận mệnh thê thảm của cô bé con này.
Tội lỗi nha.
Rốt cuộc đời trước cô bé như cô đã tạo nghiệt gì.
Mà vận may có thể tuyệt đỉnh đến thế này chứ?
- Lão đạo à, hàng chuyển phát nhanh của ông.
- Được rồi, đến đây.
Lão đạo đi tới cửa phòng bệnh.
Phương Phương chỉ chỉ hai cái thùng hàng chuyển phát nhanh đã được đặt ở bên chỗ hàng lang nói:
- Ừm, ở bên kia kìa, nặng đến chết mất.
- Cám ơn nhé, đại muội tử, bần đạo đi qua xem thử là cái gì trước.
- Ồ, băng keo này dán thật là chặt nha, có cây kéo không?
- Trong ngắn kéo tủ đầu giường Câu Tân có cây dao gọt trái cây, anh ta dùng lúc ăn trái cây đấy, ông có thể dùng nó.
- Được!
Lúc này lão đạo khom lưng, vác hết hai cái thùng hàng chuyển phát nhanh lên.
Chậc.
Thật sự rất nặng đấy.
Tuy lão đạo có chút công phu, nhưng vẫn cảm thấy đang gắng hết sức.
Vác thùng hàng chuyển phát nhanh quay lại phòng bệnh.
Lão đạo nói với Câu Tân:
- Tiểu huynh đệ, cho tôi mượn cây dao gọt trái cây.
- À… được.
Câu Tân nhìn thấy lão đạo là đã phát run, nhưng vẫn run rẩy đưa cây dao gọt trái cây qua.
Lão đạo nhận lấy dao.
“Roạt” một tiếng.
Lập tức mở thùng hàng chuyển phát nhanh ra.
Ngay sau đó phát ra một tiếng thét kinh hãi:
- Này, chuyện này...
Mà Khánh, người vẫn luôn giả vờ hôn mê ở trên giường bệnh,
Giống như là cảm ứng được gì đó.
Chợt mở mắt ra.
Lần này.
Trong mắt của cô ta.
Tràn đầy kinh hãi!
...
Thùng hàng chuyển phát nhanh bị dao gọt trái cây cắt mở.
Lúc lão đạo dùng hai ngón tay xé mở vết cắt ra, xé thùng ra hai bên.
Lộ ra thứ ở bên trong.
Là một con búp bê con trai rất tinh xảo nha.
Dùng giấy nhựa trong suốt bọc lại.
Da thịt vô cùng mịn màng.
Trên người mặc bộ âu phục nhỏ màu trắng đen.
Trên cổ còn mang một chiếc cà vạt nhỏ.
Tóc cũng được chải thành bộ dạng của người lớn.
Hắc.
Con búp bê bơm hơi này.
Thật đúng là rất đáng yêu.
Đúng vậy.
Phản ứng đầu tiên của lão đạo.
Là một vị fan xem trực tiếp thần thông quảng đại nào đó, đại khái biết được địa chỉ của ông ta, sau đó gửi cho mình hai gói hàng chuyển phát nhanh để trêu đùa.
Nhưng mà thật là.
Sao là là búp bê con trai chứ?
Không để tâm, không để tâm gì hết nha.
Đúng vậy.
Từ đầu đến cuối.
Lão đạo chưa từng suy nghĩ đến một loại khả năng nào khác.
Nói nhảm.
Người bình thường nhận hàng chuyển phát nhanh, làm sao có thể nghĩ tới chuyện bản thân nhận trúng thứ gì đó được chứ?
Giống như khi bạn mua đồ ăn giao hàng, ăn trúng con gián hay tóc trong ở trong hộp đồ ăn thì bạn vẫn đều sẽ cảm thấy bình thường, nhưng bạn sẽ nghĩ tới chuyện bạn lại có thể ăn ra được nhẫn vàng của bà chủ quán từ trong hộp cơm hay sao?
Lão đạo xoa xoa tay.
Này nhé.
Con này là nam.
Vậy bên trong thùng hàng chuyển phát nhanh còn lại kia, dù sao cũng nên là nữ đi.
Thật ra thì.
Lão đạo cũng không cầm thú như vậy.
Nhưng con người mà, vào lúc này, nhất định là sẽ nghĩ đến phương diện kia, thật ra thì, trong thực tế, người đã thực sự từng dùng búp bê bơm hơi vẫn là số ít trong số ít, còn người chỉ mong xem thử một chút hoặc là sờ một chút cho biết cảm giác căng căng đó thì lại không ít đi.
Lão đạo cầm dao gọt trái cây.
- Phập!
Lần này.
Trực tiếp cắm thẳng vào trong thùng hàng chuyển phát nhanh.
Sau đó, hai tay lão đạo chụp lấy cái lỗ đó, bắt đầu xé mở thùng hàng.
Mở ra xem một chút.
Chậc.
Ai.
Lại là một búp bê con trai.
Lão đạo cảm thấy người bạn trên mạng này thật xấu xa nha, xấu tính kì cục, đây không phải là đang thực sự một lấy ông ta làm trò vui sao.
Chính là như vậy.
Hai con búp bê bơm hơi này có thể đưa cho cái đôi nhà cô gái da đen dùng làm bù nhìn rơm.
Mặc dù hình như bọn họ thực sự không cần dùng tới bù nhìn rơm…
- Aish, hình như chỗ này bị tôi đâm hư rồi?
Lão đạo đưa tay vỗ lên trán mình một cái.
Nông nổi quá, nông nổi qua rồi.
Trước đó, mở cái thùng đầu tiên là cắt ngang, cái thùng thứ hai thì bị ông ta đâm rách, giấy bọc của thằng nhóc này cũng bị ông ta xuyên thủng luôn rồi, quần áo của búp bê cũng bị ông ta chọt rách rồi.
- Hư rồi sao? Sẽ không thoát khí chứ? Còn có thể sửa lại được không?
- Chắc cũng có thể đi, địa chỉ nhà máy ở nơi nào nhỉ, chắc là có thời gian bảo hành đi.
- Ơ.
- Sao lại chảy máu được?
- Chảy máu.
- Chảy máu…
- Chảy máu rồi! ! !
- Ôi má nó chứ! ! !
Lão đạo bị dọa đến mức trực tiếp ngồi bệt trên nền gạch.
Cái này con mẹ nó là búp bê chỗ nào chứ.
Đây là người sống đấy!
- Phương Phương à, Phương Phương, Phương Phương ới! ! !
- Sao vậy, lão đạo?
- Cứu người, cứu người với!
...
Cuộc phẫu thuật.
Tiến hành rất thành công.
Hai bác sĩ của tiệm thuốc bước ra từ phòng phẫu thuật.
Mặt không thay đổi đi vào rồi lại mặt không đổi sắc đi ra.
Bọn họ đã nhất trí quyết định tối nay trở về tiếp tục nghiên cứu học tập những luận văn liên quan tới “Chết giả” thêm một chút.
Bởi vì lúc bọn họ đi vào phòng phẫu thuật, người bị thương cũng đã mất đi dấu hiệu sinh mệnh rồi, sau khi được bọn họ cấp cứu, người bị thương vẫn không có hô hấp.
Đây vốn dĩ là một chuyện rất đáng sợ.
Nhưng có ví dụ của Khánh ở trước mặt, hai vị bác sĩ này lại không cảm thấy có chuyện gì bất ngờ.
Không có ai đi báo cảnh sát, cũng không có ai từng nghĩ tới chuyện này.
Đây không phải là vấn đề phúc lợi và đãi ngộ của tiệm thuốc tốt là có thể giải thích được, phúc lợi có tốt hơn nữa, cũng không thể khiến mọi người trở nên bình tĩnh như vậy, có lẽ thật sự có một loại nguyên nhân đặc biệt, khiến cho các bác sĩ và y tá của tiệm thuốc, tự bản thân bọn họ cũng không nhận ra, lại theo bản năng đều bắt đầu “nhìn với con mắt khác” với mỗi một bệnh nhân mà tiệm sách đưa tới.
Có lẽ, cho dù có một ngày, người của tiệm sách đưa một con heo tới cấp cứu, nói nó là Bát Giới, đám bác sĩ và y tá trong tiệm thuốc này cũng sẽ vừa nói “Thiên Bồng Nguyên Soái ngài cố gắng chịu đựng” vừa dùng hết toàn bộ khả năng mà cứu chữa đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận