Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 844: Mây đen hạ xuống! (2)

Ký hiệu trên người Châu Trạch bắt đầu chậm rãi lan sang chỗ xương cốt mới mọc ra.
Đây tương đương với tiến hành thừa nhận một phần thâ thể mới xuất hiện.
Mà vào lúc này.
Thân thể Tử Thị đột nhiên kịch liệt run rẩy lên.
Anh vẫn tỏ vẻ bình thản.
Nhưng với kiểu tính tình của anh.
Cho dù lúc trước bị nện thành một đống bùn nhão.
Anh vẫn có thể tiếp tục cười hề hề.
- Anh, anh, anh, mau... ...
Cô bé ngăm đen rất muốn nói anh mau dừng lại.
Bởi vì cô phát hiện.
Dinh dưỡng cần có để Châu Trạch khôi phục lại một cánh tay, vượt quá xa dự đoán của cô và Tử Thị!
Cô vốn cho rằng chỉ cần một cánh tay của Tử Thị, nhiều nhất lại hao phí chút tích cóp đã có thể phục hồi cánh tay của ông chủ lại như cũ, nhưng hiện giờ xem ra dự tính trước đó thật sự rất lạc quan!
Cô bé ngăm đen lại nhìn về phía Châu Trạch.
Trong mắt lộ vẻ hung ác!
Oanh Oanh lập tức có cảm ứng, nhìn chằm chằm vào cô bé ngăm đen!
Một khi cô bé ngăm đen có gì khác lạ, cô sẽ lập tức tiến lên giết chết luôn!
Cô bé ngăm đen quỳ trên xe lăn, nói với Châu Trạch:
- Van anh, đừng có lòng tham như vậy, anh sẽ hút khô anh ấy mất, sẽ hút khô anh ấy đấy!
Châu Trạch không hề động đậy, tiếp tục chậm rãi nhắm hai mắt, ký hiệu trên ngực tiếp tục tiến hành lan sang bên chỗ cánh tay.
Mức độ lắc lư của Tử Thị càng ngày càng rõ ràng, gần như bắt đầu co rút, giống như bị động kinh.
Nếu Châu Trạch chỉ cần có được một cánh tay, thật ra tiêu hao thật sự không lớn, Tử Thị chỉ cần trả giá một bàn tay thêm chút giá cao là được rồi.
Nhưng hiện giờ Châu Trạch lại đang làm.
Là anh không cam lòng chỉ khôi phục lại một cánh tay tới cầm đũa ăn cơm.
Anh không chỉ thỏa mãn với khôi phục lại cuộc sống bình thường như trước kia của mình.
Anh muốn tìm về cánh tay của mình lúc trước.
Dùng ký hiệu trên người mình đi tế luyện.
Dùng huyết thống cương thi của mình thêm vào.
Hoặc là không cần.
Nếu cần.
Phải giống trước kia như đúc!
Về phần khác.
Về phần tình huống hiện giờ của Tử Thị.
Châu Trạch vẫn luôn nhắm hai mắt.
Anh có thể không phát hiện ra.
Anh có thể giả bộ như không phát hiện.
Cho nên.
Cô bé ngăm đen quỳ cầu Châu Trạch.
Cô hy vọng Châu Trạch có thể thu tay lại, đừng tham lam như vậy.
Thật ra.
Ánh mắt là thứ có ích nhất của con người, lại có thể là thứ vô dụng nhất.
Rất nhiều khi.
Chân tướng sự tình không phải được quyết định bởi thứ bạn nhìn thấy.
Mà quyết định bởi bạn muốn nhìn thấy cái gì.
... ... ...
- Thật ra, ánh mắt của con người là thứ vô dụng nhất, bởi vì con người sẽ cố ý xem nhẹ thứ mà ánh mắt của mình không muốn nhìn thấy nhất.
Cảnh sát Trần đứng trước lan can, nhìn về phía hàng người vẫn còn xếp hàng trong đêm hôm khuya khoắt.
Vẻ mặt bọn họ tiều tụy.
Phần lớn đều đầu trọc lốc.
Đây chắc là kết quả do nhiều năm trị hóa chất.
Lão Trương nhớ được Châu Trạch từng nói với mình, chỗ anh không thích đi nhất chính là khoa u bướu, bởi vì nơi đó sẽ có rất nhiều người đang đợi chết.
Bọn họ ngồi ở đó, nhìn bạn, cảm giác xây dựng ra cho bạn, đè nén đến làm cho người ta hít thở không thông.
- Tôi cam đoan với anh, cấp bậc ở đây đều không phải là kẻ ngu, trên thực tế, anh nhìn xem, điều trị từ liệu cấp A, chi phí cho một lần là hai mươi vạn. Hoặc dùng phát triển bệnh nhân làm tích điểm giới thiệu người đến giảm bớt, tích điểm này cũng có thể tiến hành mua bán trao tay ở đây, nhưng mà phải bị tổn thất.
- Người không có tiền, vốn không làm nổi.
Tiền không thể đại biểu cho vạn năng, nhưng một điểm không thể phủ nhận, giai cấp có tiền thừa nhận trình độ giáo dục cùng với phương diện tầm mắt quả thật cao hơn một đường.
Lý luận này.
Phương pháp điều trị này.
Vốn chưa được khoa học chứng minh.
Trên thực tế, bạn đi trên đường tùy tiện đi vào phỏng vấn, phần lớn người thậm chí đều chưa nghe nói đến hoặc rõ ràng tỏ vẻ không tin nó.
- Thật ra, đã là chuyện không có cách nào khác, giống như khi người ta bị chìm, sẽ luôn theo bản năng túm lấy thứ gì đó, cho dù là người cứu mình.
Lão Trương cảm khái.
Cảnh sát Trần lắc đầu, nói:
- Chuyện này không đơn giản như vậy, bởi vì trước mắt chúng ta còn không biết những người mất tích ở đâu.
- Cô định về?
Lão Trương nghe ra ý ở ngoài lời của cô.
- Có thể tiến hành theo trình tự bình thường, không phải giao cho chúng ta.
- Tôi là cảnh sát.
Cảnh sát Trần cắn chặt răng, lại là câu này:
- Tôi muốn đánh anh.
- Tôi là cảnh sát, cho nên không thể giả vờ mù quáng.
Cảnh sát Trần xoay người.
Nhìn về phía bầu trời bao la ngoài cửa phía sau.
Mây.
Càng ngày càng nồng.
Cảm giác bị đè nén này.
Khiến cho cô gần như không cách nào hít thở.
Mà cô.
Đang đứng ở nơi trung tâm của mây đen này.
- Tôi nói, anh có thể đừng chính trực như vậy không, chuyện này không giống tưởng tượng của anh, nó nghiêm trọng nhiều lắm nhiều lắm!
Đây không phải là vấn đề ảnh hưởng hay không ảnh hưởng!
- Tôi là cảnh...
“Rắc!”
Cảnh sát Trần bóp cổ lão Trương.
Trong mắt lóe lên màu máu, cô lập tức nhắm mắt lại, quay đầu, đồng thời thả lỏng tay ra.
Lão Trương hơi ngơ ngác, vội hỏi:
- Thân thể cô không thoải mái, hay tác dụng phụ của từ liệu vừa rồi?
- Không, bị anh chọc tức.
- Bị tôi?
- Đúng.
Anh thứ không có lương tâm này!
Thân mình Tử Thị đang không ngừng uể oải xuống, giống như khí cầu đã bị chọc thủng, đang phát triển về phương hướng thây khô.
Cô bé ngăm đen quỳ rạp trên đất, càng không ngừng kêu gào cầu khẩn;
Oanh Oanh ở bên cạnh lại vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô bé ngăm đen, cũng nhìn chằm chằm vào Tử Thị ở phía sau Châu Trạch.
Lão đạo chép chép miệng, chỉ cảm thấy trong miệng không có mùi vị gì, Tử Thị dù sao chỉ là món đồ chơi, lão đạo rõ ràng, thân thể kiếp trước của ông chủ đều bị thứ đồ này làm tro cốt trộn cơm;
Có đôi khi lão đạo cũng cảm thấy Tử Thị càng ngày càng trở nên xa lạ, mới đầu bởi vì dạy dỗ của luật sư An, sau đó đến lượt cô bé ngăm đen, biến hóa này càng trở nên không thể cứu vãn.
Nếu ông chủ mượn cơ hội này, triệt để xử lý xong Tử Thị, lão đạo có thể lý giải, dù sao nói là con nuôi cha nuôi, nhưng rốt cuộc là quan hệ gì, trong lòng mọi người đều biết cả mà?
Bạn cần đăng nhập để bình luận