Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 561: Cha! (2)

Cô gái Tây kia còn dùng tiếng Anh hỏi người bạn bên cạnh Châu Trạch đã đi nơi nào.
Người cô ta hỏi hiển nhiên là luật sư An.
Tên luật sư An chó má kia, thủ đoạn đối phó phụ nữ thật rất lợi hại, chỉ có điều tạm thời không nói đoán chừng lão An đã đi rồi, chỉ tính chuyện anh ta từng nhìn thấy thi thể cô gái Tây này ở đây, hẳn đã không còn cảm giác gì với cô ta.
Châu Trạch chỉ cười cười với bọn họ.
Trong lòng lại suy xét.
Chẳng lẽ đầu tiểu cương thi kia tự phụ đến mức cho rằng cậu ta có thể giải quyết tất cả, cho nên thậm chí cậu ta còn không báo tin cho người bên ngoài?
Tiểu viện kia là nơi tiểu cương thi kim ốc tàng kiều, đoán chừng các vong hồn hạ nhân khác không dám chạy tới đó.
Cho nên.
Mình có thể nghênh ngang đi ra ngoài như vậy.
Cảm giác này không tệ.
Nếu đã cứu được Lâm Khả, hẳn luật sư An đã dẫn cô ấy ra ngoài.
Chờ mình cũng ra ngoài rồi, chuyện có thể tạm thời vẽ lên dấu chấm tròn viên mãn.
Về nhà.
Dưỡng thương.
Giường lớn, báo chí, cà phê.
Chẳng qua trong một tháng tiếp theo, ông chủ Châu không muốn thêm đường vào cà phê.
Dựa theo con đường trong trí nhớ đi ra ngoài, sắp đến hang động anh đã rơi xuống lúc trước, bỗng nhiên Châu Trạch dừng bước, thân hình hơi nghiêng, tránh đi.
Chỉ thấy vậy mà nơi cửa huyệt động kia có một loạt tên mặc trang phục gia đinh đang đứng.
Ngay cả lão thái bà một thân đồ đen, con ngươi màu xanh lục kia lúc này cũng đang đứng ở nơi đó, đang nói gì đó với bọn thủ hạ.
Khiến Châu Trạch giật mình là.
Rõ ràng dưới chân lão thái bà còn có một vật.
Nhìn kỹ.
Dĩ nhiên là con tra kia.
- Ngày cưới của chủ nhân lại có người ngoài dám trà trộn vào.
- Đây là xỉ nhục đối với đám người làm chúng ta.
- Nếu bị chủ nhân biết, cơn giận phủ xuống, nguyên một đám chúng ta ngay cả quỷ cũng đừng mong có thể làm tiếp.
- Mấy người mau đi kêu thêm một ít người nữa, phong tỏa tất cả cửa ra vào.
- Những người khác, báo tin cho đám thủ hạ, cùng tôi đi lục soát, nhất định phải bắt được người đã lẫn vào đây.
- Về phần khách mời còn đang uống rượu, tạm thời không nên quấy rối bọn họ, không nên phá hỏng bầu không khí tiệc cưới của chủ nhân, nhưng vẫn phải sai người lặng lẽ điều tra, xác định thân phận của bọn họ.
Lão thái bà phân phó xong liền chuẩn bị dẫn người đi, Châu Trạch thấy thế, sớm một bước xoay người chạy ra ngoài, lúc này, muốn theo đường cũ trở về là chuyện không thể thực hiện được.
Hiện tại suy nghĩ một chút, nhuận thổ giết tra thật sự là thay trời hành đạo.
Rõ ràng vật kia còn biết cách mật báo.
May mà mũi tên kia không linh mẫn như chó.
Nếu không, có thể mình đã không trốn được.
Lúc đầu, bốn phía đều có bọn nô bộc bưng trà đưa rượu, hiện tại bọn chúng nhận được tin báo, cũng bắt đầu bỏ công việc trong tay xuống.
Trong lòng Châu Trạch bỗng nhiên xoay chuyển, hiện tại xem ra nơi an toàn nhất trái lại chính là tiểu viện nơi tên tiểu cương thi bị thân đóng đinh kia, nhưng mình chạy đến lại chạy về, đây là chuyện gì?
Hơn nữa bệnh trạng vì mất máu đã càng ngày càng rõ ràng, nếu miệng vết thương của mình không được xử lý cẩn thận, có thể mình sẽ ngất đi.
Lúc này, không biết vì sao bỗng nhiên lão thái bà từ đối diện dẫn người ra, dáng vẻ hấp tấp, như đại nội tổng quản.
Trong lòng Châu Trạch cả kinh, đang suy nghĩ bản thân nên tránh về hướng nào, bỗng nhiên một bàn tay bắt được bả vai anh.
- Ông chủ, là tôi.
Là giọng nói của luật sư An.
Châu Trạch không phản kháng, bị luật sư An kéo vào trong cửa.
Nơi này là một phòng chứa đồ, nhìn từng vò từng vò rượu thật được sắp xếp chỉnh tề, hẳn là nơi cất rượu, hẳn rượu mọi người uống trên yến hội đã được lấy từ nơi này ra.
Luật sư An kéo Châu Trạch lại gần, sau đó trực tiếp đóng cửa lại.
Sau đó, không đợi Châu Trạch đặt câu hỏi, anh ta đã kéo Châu Trạch trốn vào phòng trong.
- Leng keng.
Lớn cửa bị đẩy ra.
Lão thái bà dẫn theo một đám gia đinh qua đây.
- Cất rượu, nhìn thấy người xa lạ không?
Lão thái bà hô lên.
Tìm tới đây rồi sao?
Trong lòng Châu Trạch cả kinh, hiện tại mình ngay cả năng lực liều mạng cũng không còn.
Ai biết vào lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng nói.
- Bà bà, không phát hiện, ngay cả một bóng người cũng không phát hiện. Tôi còn đang bận cất rượu đây, đám người bên ngoài kia nhân cơ hội chủ nhân mở tiệc đại hôn, tới ăn nhờ ở đậu, rượu không ngừng được đưa ra ngoài, này con còn không nhanh tay nhanh chân một chút, có lẽ sẽ không đủ rượu mang lên yến tiệc.
Lão thái bà gật đầu, nói: - Yến tiệc đại hôn của chủ nhân sao có thể thiếu rượu, cô mau chóng lên, mặt khác, nếu nhìn thấy người lạ hoặc khuôn mặt không quen thuộc, nhất định phải mau chóng báo cho tôi.
- Được, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi, bà bà cứ yên tâm, bà bà đi thong thả. Lần sau rảnh rỗi lại đến uống rượu, tôi còn định chuẩn bị rượu ngon cho ngài đây.
Lão thái bà dẫn theo đám thủ hạ rời đi, cửa chính cũng theo đó mà bị đóng lại.
Lúc này, Châu Trạch mới quay đầu nhìn về phía luật sư An, hơi kinh ngạc nói:
- Không phải chứ? Sao anh còn chưa ra ngoài?
Mười móng tay của mình đều đã gãy, liều mạng kiếm thêm thời gian và cơ hội cho anh ta, kết quả thằng này lại có thể ở đây chưa trở về.
Nếu đã vậy, vì sao anh ta không dứt khoát ở lại chặn đường, để mình đưa tiểu loli ra ngoài?
Có lẽ bản thân mình sẽ thiếu mất mấy đầu móng tay.
Nhưng chí ít cũng có thể khiến luật sư An cũng gãy mấy ngón tay giống mình, trong lòng mình cũng có thể thoải mái cân đối một chút.
- Ông chủ, tôi muốn đi, nhưng lối ra bị người chặn. - Luật sư An cười khổ nói.
- Dù là bà già kia có thể cũng không phải đối thủ của anh, chỉ là mấy tên gia đinh, chẳng lẽ anh không đánh được sao?
Châu Trạch vẫn rất công nhận thực lực của luật sư An, không đánh thức doanh câu, ngay cả Châu Trạch cũng không chắc bản thân mình có thể đánh thắng anh ta.
Dù sao năm đó anh ta cũng là tuần kiểm đại nhân, tuy rằng đã bị tước đoạt dòng chữ xuất thân, mất đi một phần lớn năng lực, nhưng vẫn là tồn tại tuyệt đối không thể khinh thường.
- Ông chủ, bụng tôi, tôi đau bụng.
Luật sư An chỉ vào bụng của mình nói.
- Đau đến tôi hốt hoảng, khó có thể chịu được, choáng váng đầu óc, trên người cũng không còn khí lực.
Lúc này Châu Trạch mới phát hiện, sắc mặt luật sư An hoàn toàn trắng bệch, môi biến thành màu đen, ngay cả mười ngón tay của anh ta cũng hiện ra màu xanh. Anh ta ngồi ở chỗ này, hai tay đang che bụng.
Đời trước là một bác sĩ ưu tú, Châu Trạch lập tức suy đoán được hẳn là luật sư An đã bị ngộ độc thức ăn.
Hơn nữa còn là ngộ độc thức ăn rất nghiêm trọng, thậm chí có thể nguy hiểm tới tính mạng.
Ách.
Trong lúc nhất thời.
Châu Trạch cũng không biết nên nói gì cho phải.
Hình như cũng không thể mắng anh ta trách anh ta.
Bởi vì nguyên nhân luật sư An ngộ độc thức ăn hẳn là vì vò rượu kia.
Mà người khiến luật sư An phải uống rượu.
Là...
Châu Trạch cảm thấy có chút buồn cười.
Cuối cùng, thứ vây khốn hai người bọn họ dẫn đến kế hoạch cứu người thất bại, lại là vò rượu kia.
Lúc này, Châu Trạch nhìn thấy tiểu loli nằm trên đất bên cạnh. Tiểu loli còn chưa tỉnh, có nên tạm thời nghĩ biện pháp cứu tỉnh cô ấy trước không? Chí ít cũng có thể khiến bên cạnh mình thêm một phần chiến lực.
- Hiện tại anh còn có thể chịu đựng không? - Châu Trạch hỏi.
- Mới vừa rồi khi ôm Lâm Khả đi ra mới là thời gian thống khổ nhất, cả người đều quỳ trên mặt đất, may mà vận khí tốt được người dàn xếp ở nơi này.
- Hiện tại thời gian thống khổ nhất đã qua, tôi cảm thấy chỉ cần tôi cố gắng nhịn thêm mấy giờ, hẳn có thể khôi phục một chút.
- Ông chủ, ngón tay của ông chủ…
Luật sư An nhìn thấy hai tay Châu Trạch bị băng bó thành dạng này, lúc này vải băng còn đang thấm máu tươi.
- Đánh nhau với tên nhóc kia. Trong một chốc một lát tên tiểu gia hỏa kia không thể đuổi theo được, hiện tại chúng ta chỉ có thể cầu khẩn đám hạ nhân bên ngoài sẽ không tới tiểu viện kia, không đúng, còn có phòng cưới nữa.
Châu Trạch dựa trên vách tường, lúc này, anh có chút muốn mặc kệ số phận.
Không đúng.
Châu Trạch lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía luật sư An.
- Tại sao anh lại ở chỗ này?
Mới vừa rồi, tiếng nói chuyện phía ngoài.
Rõ ràng cho thấy có người đang đánh yểm trợ cho hai người bọn họ, rốt cuộc đây là chuyện gì?
Vì sao vong hồn nơi này lại thu lưu hai người bọn họ, còn giúp hai người bọn họ ẩn núp…
- Này…
Luật sư An muốn nói lại thôi, muốn nói điều gì nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
- Con à, bạn con thế nào rồi?
Lúc này.
Có người đẩy cửa phòng ra thò đầu vào.
Đây là một gương mặt.
Gần như giống luật sư An như đúc.
Chẳng qua cách ăn mặc không giống nhau, ông ta mặc áo khoác da cũ kỹ đã thịnh hành vài chục năm trước, còn đội thêm chiếc mũ xanh biếc.
Luật sư An nhìn nhìn Châu Trạch.
Dường như hơi khó có thể mở miệng.
Nhưng đối mặt với câu hỏi của người kia.
Do dự một chút.
Luật sư An vẫn lộ ra nụ cười chân thành.
Nói.
- Cha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận