Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1016: Đụng chuyện tang lễ (1)

Lão đạo rất rung động.
Nhận lấy cà phê.
Uống một hớp lớn.
Chỉ cảm thấy hôm nay ông chủ nhà mình thật ấm áp.
Châu Trạch xoay người, đi về phía vườn rau xanh.
Mở cửa.
Còn chưa tiến vào.
Thì đã nghe được luật sư An kêu gào như heo bị chọc tiết vậy.
A a a a! ! ! !
Giống như cảnh sinh mổ (c-section) trong phim chiếu trên TV vậy.
Tan nát tâm can như vậy đó.
Châu Trạch không đi xem kỹ tình huống của luật sư An, chẳng qua là đi tới vách tường bên kia, nơi đó, có một vòng cây dây leo màu xanh, lúc Châu Trạch đến gần, cây dây leo mới chậm rãi mở ra.
Hoa Hồ Điêu treo ở nơi đó.
Biểu cảm không còn là đờ đẫn nữa.
Lúc nó nhìn thấy Châu Trạch.
Trước tiên trong mắt lộ ra vẻ tức giận.
Sau đó trong nháy mắt rùng mình.
Lộ ra vẻ sợ hãi.
Cuối cùng còn theo bản năng lắc lắc cái mông của mình.
Châu Trạch vén lông của Hoa Hồ Điêu ra, nhìn phong ấn trên bụng nó một chút.
Đồ mà doanh câu lấy ra, tất nhiên đều là tinh phẩm.
Cái con chồn ngốc này.
Trốn không thoát lòng bàn tay của anh rồi.
Nắm lỗ tai của nó.
Xách lên.
Cố ý để thân thể của nó cách bản thân xa một chút.
Có chút chê bai.
Ra khỏi vườn rau xanh.
Oanh Oanh đã kéo theo một cái rương hành lý xuống, đặt xuống, để tránh ngày mai lúc ông chủ đi ra ngoài sẽ luống cuống tay chân.
- Ông chủ, đã thu thập xong rồi.
Châu Trạch gật đầu một cái.
Coi Hoa Hồ Điêu như miếng vải rách mà ném ra ngoài.
- Phốc.
Hoa Hồ Điêu rơi xuống dưới chân Oanh Oanh.
Còn lăn lộn một chút.
- Hôi chết được, làm sạch nó đi.
- Vâng, ông chủ.
- Nhuộm cho nó chút màu, làm thành bộ dạng của con mèo màu cà phê ấy, ngày mai lúc ngồi máy bay trực tiếp xem như thú nuôi mà vận chuyển.
- … - Hoa Hồ Điêu.
...
Thành thật mà nói.
Châu Trạch còn rất mong đợi lão Trương cầm tiền thưởng về.
Về phần cờ thưởng gì đó.
Ngược lại cũng không quan trọng lắm.
Chẳng lẽ thời điểm anh đẩy mở cửa tiệm sách.
Điều đầu tiên đập vào mắt là bức tường đầy vinh dự.
Trên đó viết “Tập thể tiên tiến”, “cá nhân tiên tiến”, “đơn vị tiên phong bảo vệ môi trường”, hoặc là “tiêu binh chế vệ”?
Loại này thẩm mỹ.
Cảm giác quá có tuổi rồi.
Ông chủ Châu không có được.
Nhưng tiền thưởng thì khác, tuy nói số lượng không thể nào quá nhiều, nhưng loại cảm giác có thể chiếm được lợi ích từ chuyện công như thế này, là thật khiến người khoái trá nha.
Trong một đoạn thời gian rất dài trong quá khứ.
Dù là bạn không thiếu cái gì, bạn không hiếm lạ thứ gì, bạn không cần thứ gì.
Nhưng bạn có thể kiếm được chút đồ từ chỗ của công.
Bằng bà thân thích, bà con hàng xóm đã cảm thấy bạn rất giỏi, có bản lãnh!
Lão Trương còn nhắn tin nhắn Wechat, hỏi có muốn tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên hay không, bị Châu Trạch trực tiếp cự tuyệt.
Ông chủ Châu lại không có dự định biến “thâm dạ thư ốc” thành “tiệm sách hot mạng”.
Tạo danh tiếng gì chứ.
Đến lúc đó một đám ruồi nhặng đến cửa chụp hình cọ nhiệt.
Làm sao anh còn nằm đó uống cả phê được?
Nghĩ tới phỏng vấn chuyện này.
Châu Trạch liền nhìn về lão đạo ở phía trước.
Hỏi:
- Đúng rồi, lão đạo, chuyện tìm bạn trăm năm lần trước, sao rồi?
Luật sư An thế mà đã bỏ ra vốn liếng rất lớn đó.
Lão đạo nháy nháy mắt, nói:
- Thêm vào được một đám đực rựa…
- Ha ha ha.
Châu Trạch cười đến mức chảy cả nước mắt.
Lúc này.
Châu Trạch nhìn thấy lão Trương xe lái tới.
Khẩn trương xoa tay.
Nhận tiền thưởng.
Cảm giác này.
Có thể so với cảm giác lần đầu tiên ông chủ Châu nhận được tiền thưởng cuối năm của bệnh viện.
Lão Trương lái xe chậm lại, chuẩn bị dừng xe.
Nhưng mà.
Đúng lúc này.
Một người phụ nữ cưỡi một chiếc xe chạy bằng bình điện vừa vặn tới, cũng không biết được tại sao, người phụ nữ đó trực tiếp ngã ở trước đầu xe của lão Trương, lão Trương lập tức đạp chân phanh, cũng không đụng trúng người ta.
Ông chủ Châu đứng dậy.
Lão đạo thì trực tiếp hô to nói:
- Ai yo ta ơi, người giả bị đụng xe lại giả đến trên đầu đội trưởng đội hình cảnh rồi.
Lão Trương lập tức xuống xe, đi kiểm tra tình huống, còn đỡ người phụ nữ kia lên.
Thân phận người ta còn đặt ở nơi này.
Không sợ đỡ!
Châu Trạch có chút hâm mộ lão Trương, đầu năm nay, dù là người có tài sản bạc triệu, cũng không dám tùy tiện đỡ người trên đường nha.
Đi đến gần, Châu Trạch nghe lão Trương đang nói:
- Cô vẫn khỏe chứ, cô vẫn ổn chứ?
Nhìn bộ dạng của người phụ nữ này có vẻ tuổi tác cũng chỉ khoảng chừng 27 28 đi, nhưng môi trắng bệch, trên trán cũng có dấu vết bị hằn máu, bằng vào kinh nghiệm làm bác sĩ đời trước mà xem, người phụ nữ này hẳn bị bị thiếu dinh dưỡng tương đối nghiêm trọng, rất có thể còn là thiếu máu.
- Xin lỗi, thật xin lỗi, anh trai, có lỗi với anh trai rồi, tôi không sao.
Khiến người ta ngoài ý muốn chính là.
Dường như người phụ nữ này không có nửa phần ý muốn giả vờ bị đụng lừa bịp tiền.
Ngược lại lộ ra vẻ rất xấu hổ và bất an.
Cô ấy khó khăn dựng xe lên, chẳng qua là chiếc xe chạy bằng bình điện đã ngã vỡ, cả cái nắp ở phía trước cũng đã bị vỡ ra.
Người phụ nữ còn muốn tiếp tục khởi động xe điện đó để trở về, nhưng cô ấy vừa đỡ dậy một nửa, thân thể lắc lư một cái, lại phải té xuống.
Châu Trạch lanh tay lẹ mắt, đỡ lấy, khoảng cách mặt người phụ nữ ở khoảng cách gần, nói:
- Cô thiếu máu rất nghiêm trọng đúng không?
- A, cũng còn khá, không có việc gì.
Người phụ nữ không có thói quen bị người đàn ông khác ôm ấp, theo bản năng lại bắt đầu giãy giụa,
- Xin lỗi, gây thêm phiền toái cho các anh, thực sự ngại quá, thực sự ngại quá, anh gì ơi, xe bị trầy ra sao, bao nhiêu tiền, tôi bồi thường.
Lời này là nói với Lão Trương.
Lão Trương lập tức khoát tay một cái nói:
- Không cần đâu, bỏ qua chuyện đó đi, để tôi đưa cô đến bệnh viện?
Lão Trương cũng đã làm cảnh sát được khoảng chừng hai mươi năm rồi, có thể không có bản lĩnh nhìn quỷ, nhưng bản lĩnh nhìn người, vậy thật sự không thành vấn đề, cô nàng này rốt cuộc có vấn đề hay không, có phải là người giả vờ bị đụng xe ăn vạ hay là đào phạm hay không, cơ bản có thể nhìn ra được tám chín phần mười.
- Không cần đến bệnh viện, không cần đến bệnh viện, tôi phải đi về, tôi phải đi về, trong nhà của tôi còn có chuyện, còn có chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận