Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 976: Kẻ thù gặp mặt! (1)

Chua đến mức linh hồn cũng phải co quắp.
- Grào!
Nhưng cũng vào đúng lúc này.
Một tiếng rống từ đằng xa truyền tới.
Yêu Hầu đang chạy băng băng tới.
Sau đó trực tiếp đạp xuống sau lưng lão Trương.
Hai tay đập xuống!
- Ầm!
Sư tử bị đập rơi xuống mặt đất.
Châu Trạch cùng ông lão kia thuận thế buông tay, lăn qua một bên.
Lăn lộn đến mức đầu óc choáng váng, hơn nữa mang theo một loại cảm giác vô cùng không chân thật, giống như là từ đầu đến chân đều “thanh tẩy tiệt trùng” một lần vậy.
Thế nhưng Châu Trạch vẫn cưỡng ép mở mắt ra, thật ra thì trên người thực sự không bị thương gì cả, anh nhìn về phía lão Trương bên kia, trực tiếp hét:
- Chạy!
Lúc này.
Giống như là 2 cái chìa khóa.
Một cái ở chỗ này.
Một cái chính là ở trên người lão Trương.
Chỉ cần lão Trương mang theo chiếc chìa khóa đó chạy thật xa.
Vấn đề cũng sẽ không mất khống chế.
Yêu Hầu lộ ra dáng vẻ rất nóng nảy.
Trong đôi mắt của nó hiện đầy tơ máu.
Hiển nhiên là cũng đã bị ảnh hưởng rồi.
Nhưng rốt cuộc yêu hầu cũng không giống con người.
Con người, sau khi bị ảnh hưởng sẽ sinh ra cảm giác vô lực.
Nhưng Hầu Tử lại biểu hiện ra một trạng thái cuồng bạo mất khống chế!
- Grào!
Tiểu Hầu Tử nâng sư tử lên.
Không ngừng đập xuống đất!
- Ầm!
- Ầm!
- Ầm!
Đập liên tục ba cái.
Sư tử chưa bị đập nát.
Hầu Tử đã quỳ!
“Phốc” một tiếng.
Hầu Tử quỳ trên đất.
Cơ thể bắt đầu nhanh chóng thu nhỏ lại.
Tai mắt mũi miệng, tất cả đều là máu tươi.
Thê thảm đến không nỡ nhìn.
Mà lúc này.
Sư tử cũng trực tiếp bỏ rơi Hầu Tử, xông về phía lão Trương còn chưa chạy được bao xa.
Tiểu Hầu Tử quỳ rạp dưới đất, móng thịt nhỏ đưa vào bên trong túi xách nhỏ của mình, lấy sách âm dương ra, trực tiếp ném ra ngoài!
- Meow!
Sách âm dương lơ lửng ở trên không trung.
Hắc Miêu xuất hiện.
Trực tiếp nhào về phía sư tử!
Nhưng mà.
Hắc Miêu, dường như càng nhạy bén hơn, nói chính xác, nó càng hiểu được chuyện phải tự bảo toàn bản thân, cũng không trực tiếp đối đầu với con sư tử này, mà là vờn quanh ở bên cạnh.
Lúc sách âm dương rơi xuống đất.
Thân hình Hắc Miêu hóa thành từng tia ánh sáng màu đen, bao vây toàn bộ sư tử lại.
- Sai rồi!
Châu Trạch đứng lên.
Do dự một chút.
Vẫn xông về phía con sư tử kia.
Trên người thực sự không có vết thương gì, nhưng tấn công tinh thần cùng với thương tổn linh hồn kia, vẫn là thật, thế nhưng không còn cách nào khác, giờ phút này có làm đầu sắt thì vẫn phải xông lên!
- Ầm!
Ông chủ Châu lại hiến thân lần nữa.
Hai tay đỡ sư tử.
Lúc này cơ thể run rẩy một trận.
- Tê...
Châu Trạch lại hít một hơi khí lạnh.
Lúc này trên khuôn mặt cũng bắt đầu vặn vẹo dữ tợn.
Nhưng Châu Trạch vẫn không buông tay.
Hai cái răng nanh phát ra hàn quang chói mắt.
- Đi bắt thứ đó, bắt nó lại đi!
Châu Trạch vừa thừa nhận thống khổ to lớn vừa mắng chửi Hắc Miêu.
Đây là thực thể nha.
Mày bắt vào sách âm dương được sao!
Mày nghĩ đó là túi thần kì của Doraemon hay sao hả!
Hắc Miêu nhanh chóng ngưng tụ, mang theo sách âm dương bay đến trước mặt lão Trương, lúc đi ngang qua bên cạnh Châu Trạch, gương mặt vốn là màu đen của Hắc Miêu, còn hơi ửng đỏ một chút.
Châu Trạch lại phát ra tiếng gầm thét lần nữa.
Trong ánh mắt.
Toát ra một tia kiên nghị.
Trong phút chốc.
Phảng phất như anh lại tìm được cảm giác ban đầu lúc còn ở Dã Nhân Sơn.
Nhưng sự vặn vẹo trên tinh thần cùng với sự tê liệt trong linh hồn, vẫn còn tồn tại, lúc này, kiên trì, thực sự chỉ có thể nói là kiên trì.
Hắc Miêu vọt tới bên cạnh lão Trương, thả sách âm dương xuống, phát ra lực hút thật lớn, trực tiếp hút lấy con sư tử thủy mặc trên người lão Trương vào trong đó.
Mà con sư tử phía bên Châu Trạch, dường như là bị kích thích cực lớn, bắt đầu run rẩy càng điên cuồng hơn.
- Đệt!
Khóe miệng Châu Trạch tràn ra máu tươi.
Sâu trong linh hồn.
Tòa Thái Sơn kia, dường như đang bắt đầu lay động theo bản năng, có vẻ muốn ra!
Nhưng mà.
Một người đàn ông cởi trần lại phát ra một tiếng cười khẽ.
Đưa tay vỗ Thái Sơn ở dưới người một cái.
Nói:
- Chờ… anh… ta… mở… miệng… cầu… xin... chúng… ta…
- Grào!
Châu Trạch gầm thét đến mức cảm giác được bên trong cổ họng mình cũng sắp rách toạc ra tới nơi rồi.
Nhưng anh vẫn gắng gượng quỳ một chân xuống đất.
Dùng bả vai sống chết gánh lấy sư tử!
Mà bên kia.
Lão Trương không ngừng lôi kéo, Hắc Miêu không ngừng cắn xé, sách âm dương cũng không ngưng hút lấy.
Rốt cuộc.
Con sư tử thủy mặc Đan Thanh kia cũng bị hút vào bên trong sách Âm Dương.
- Bẹp!
Một tiếng thanh thúy.
Sách âm dương khép lại.
Rơi ở trên mặt đất.
Trên bìa.
Bên cạnh Hắc Miêu có thêm một con sư tử không chút đáng yêu đang nằm.
Mà bên này của Châu Trạch.
Cái đạo cụ để múa sư kia.
Rốt cuộc cũng ngừng lại.
Giống như là đã ngủ say.
Châu Trạch “phốc” một tiếng.
Trực tiếp xụi lơ ở trên mặt đất.
Trong lỗ tai.
Còn đang không ngừng có tiếng cọ xát chói tai truyền tới.
Cảm giác tê liệt từ trong linh hồn, càng làm cho anh thống khổ vạn phần.
Giống như dư âm sau cao trào…
Quá trình mới vừa rồi, không lưu lại thương thế gì trên cơ thể, nhưng thống khổ và giày vò ở nơi này, chỉ có trong lòng người trong cuộc mới biết rõ nhất.
Ông lão mũi đỏ khó khăn bò dậy, sáp lại gần sách âm dương.
- Chít chít chi! ! ! ! ! !
Tiểu Hầu Tử liền lăn một vòng chạy tới, ngăn cản ông lão mũi đỏ.
Quyển sách âm dương này, là đồ chơi của nó, là đồ của ông chủ, là tài sản của tiệm sách.
Không cho phép người ngoài động vào!
Về điểm này, Tiểu Hầu Tử thật sự không giống lão đạo, lão đạo cảm thấy tiền là củ khoai nóng bỏng tay, không đưa ra ngoài thì sẽ không yên tâm.
Nhưng tiểu Hầu Tử lại thừa kế phẩm chất tốt đẹp của ông chủ Châu.
- Đi, con khỉ này, còn rất giữ của nha, lão tử là loại người tham đồ của người khác như vậy sao!
Lão tử, kiếp trước kiếp sau đều làm việc đường đường chính chính.
Nếu không phải An Bất Khởi ngu ngốc kia.
Ồ.
Đây là sách âm dương.
Pháp khí của Phán quan! ! ! ! ! ! ! !
Ồ ồ ồ ồ! ! ! ! ! !
Ông lão mũi đỏ bỗng nhiên há miệng.
Lại chảy nước miếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận