Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 997: Tức giận gầm thét! (1)

- Chít chít chi! ! ! !
Châu Trạch ngừng xe.
Anh ôm tiểu Hầu Tử xuống xe.
Lão đạo đi theo ở phía sau, nhìn chung quanh, nói:
- Điều kiện nơi này không tệ nha.
Điều kiện quả thực không tệ, tuy nơi này không tính là khu vực đô thị phồn hoa thịnh vượng gì đó, trước khi đổi mới cũng coi là vùng nông thôn, nhưng hoàn toàn không giống với tình huống nông thôn vùng sâu vùng xa gì đó.
Nhưng mà.
Không có lý thuyết nào từng nói nơi nông thôn vắng vẻ nhất định là nơi ngu muội, bên dưới ánh đèn neon của thành phố chắc chắn không có chút tăm tối nào.
- Cẩn thận phân biệt một chút, đừng tìm sai nhà đấy.
Châu Trạch dặn dò tiểu Hầu Tử.
- Chít chít chi!
Tiểu Hầu Tử tiếp tục chỉ về phía trước.
Châu Trạch tiếp tục vững bước tiến tới, nhìn qua, không có chút do dự nào.
- Chi!
Tiểu Hầu Tử chỉ căn nhà ngay trước mặt.
- Tìm được rồi.
Châu Trạch thở dài nhẹ nhõm một hơi, đặt tiểu Hầu Tử xuống.
Lão đạo đứng ở bên cạnh Châu Trạch, nhìn căn nhà trước mặt.
- Người ở bên trong, ông đi làm đi.
Châu Trạch rút ra một điếu thuốc, đưa cho lão đạo.
- Hút điếu thuốc, cho có thêm chút can đảm.
Lão đạo cắn điếu thuốc.
Nhắm mắt lại.
Sau khi hít thở sâu mấy hơi.
Lại vẫn chưa thực sự bước vào.
Ông ta không hỏi tại sao Châu Trạch không báo cảnh sát?
Bởi vì nếu như ông chủ nhà mình muốn báo cảnh sát và dựa vào cảnh sát để giải quyết chuyện này mà nói, cũng sẽ không kéo ông ta theo mà đã kéo lão Trương đi cùng rồi.
Ông ta cũng không thể hỏi tại sao Châu Trạch lại muốn ông ta vào trước được?
Bởi vì lúc trước, nếu không phải nhìn thấy ông ta ngồi ở chỗ làm việc trước đây của Phương Hạnh, ông chủ cũng sẽ không kéo ông ta đi theo, muốn báo thù giúp cho Phương Hạnh.
Kẻ lắp bắp là ông ta.
Kẻ ngơ ngơ ngẩn ngẩn là ông ta.
Bị đả kích đến mức tức giận là ông ta.
Đương nhiên.
Chuyện này.
Cũng phải do ông ta tự mình đi giải quyết.
Nhất định phải làm được.
Vì công lý.
Vì công đạo.
Vì Phương Hạnh.
Lão đạo hít thở sâu, lại hít thở sâu, ông ta đang không ngừng thôi miên bản thân, đang không ngừng tự khuyên bảo chính mình.
Nhưng cái chân này.
Thế nhưng vẫn không thể bước vào được.
- Chát!
Lão đạo tự cho bản thân một cái tát.
Phát ra một tiếng kêu giòn giã.
Tiểu Hầu Tử ở bên cạnh cũng bị giật mình, lập tức chạy đến trên bả vai của lão đạo, dùng móng vuốt nhỏ đầy thịt của mình xoa xoa mặt giúp lão đạo.
Châu Trạch cũng châm một điếu thuốc.
Đứng đợi ở bên cạnh lão đạo rất lâu rồi.
Nói:
- Này, ông đang lấy gồng gì vậy?
Chờ cho mấy tên bắt cóc ở bên trong bị ông khắc chết?
- Chít chít chi!
Tiểu Hầu Tử bỗng nhiên đối mặt với Châu Trạch, bộ dạng giận dữ nhưng lại không dám nổi giận.
Tiểu Hầu Tử sợ Châu Trạch, lúc mới bắt đầu chỉ là sợ, nhưng nó lại vừa là linh hầu, cho nên thẳng tới hiện tại, bao gồm cả lúc này, tiểu Hầu Tử có thể cảm giác một cách rõ ràng là dường như Châu Trạch đang ép buộc lão đạo.
Châu Trạch ngồi xuống trên bậc thang, ngược lại có tiểu Hầu Tử ở đây, nhân vật mục tiêu ở bên trong muốn chạy cũng không thể chạy thoát được.
- Lão đạo, ông có biết không, con người đều có loại xung động muốn phá hủy những thứ tốt đẹp, đây là bản năng của con người.
Lão đạo có chút ngạc nhiên nhìn Châu Trạch, ông ta không biết rốt cuộc những lời này có ý gì.
- Được rồi, để tôi giải quyết vậy, không làm khó ông nữa, ông đứng ở phía sau tôi nhìn, từ từ thưởng thức, được chứ?
Vừa nói.
Châu Trạch ném tàn thuốc lá xuống đất, dẫm lên, sau đó đứng dậy, đi vào trong.
- Ông chủ!
Lão đạo đưa tay nắm cổ tay của Châu Trạch.
Mím môi một cái.
Câu nói kia.
Báo cảnh sát đi.
Hoặc là thông báo cho lão Trương đi.
Mấy câu nói này, vẫn là không có cách nào nói ra khỏi miệng được.
Ông ta luôn cảm thấy những câu nói này, thật sự có chút không chịu trách nhiệm.
Tìm khắp nơi đến được nơi này rồi, người cũng đã ở bên trong, tên đó không chỉ là kẻ bắt cóc, còn là hung thủ giết người, người ở bên trong đó, chết còn chưa hết tội!
Quả thực là lão đạo không biết nên dùng lý do gì đi ngăn cản ông chủ nhà mình.
Dù sao.
Ông chủ nhà mình là quỷ.
Mà luật pháp.
Không cách nào ràng buộc được quỷ.
- Ông còn muốn cản tôi?
Châu Trạch hỏi ngược lại, đáy mắt xuất hiện một tia đỏ ngầu.
Lão đạo bị ánh mắt này dọa sợ đến giật nảy.
Ông ta thực sự cảm thấy.
Hình như hôm nay ông chủ có gì đó không đúng.
Thật sự có gì đó không đúng.
Giống như là xuất hiện vấn đề ở chỗ nào đó.
Bởi vì trong quá khứ ông chủ sợ phiền phức nhất mà.
Gặp chuyện gì đó cũng không sẽ xúc động như vậy.
Về phần ông chủ nói vì cô nhi viện nên đồng bệnh tương lân gì đó.
Nói hơi lạnh lùng một chút.
Đến mức đó sao?
- Ông chủ, ông chủ, đừng đi, đừng đi!
Lão đạo đưa tay dùng sức nắm lấy tay Châu Trạch, không buông ra, đây chính là đã đang lấy hết can đảm rồi đó!
Ông ta không muốn mất đi ông chủ thứ hai đâu!
- Ông buông ra!
Châu Trạch chợt kéo một cái, thân người lão đạo lảo đảo một chút, nhưng vẫn không buông tay.
- Tôi không thả, ông chủ, anh bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút!
- Lục Phóng Ông, sao ông lại không có tiền đồ như vậy chứ?
- Tôi không có tiền đồ, là tôi không có tiền đồ, tôi biết, tôi hiểu, bản thân tôi chính là một kẻ ba phải, chính là một tên khốn kiếp không chịu trách nhiệm, cả đời chỉ muốn sống trong ảo mộng của chính mình, làm việc tốt như vậy, làm người cũng như vậy, một kẻ bảy mươi mấy tuổi như thế này, vẫn tự lừa mình dối người như vậy!
- Phương Hạnh chết, tôi khổ sở, tôi hận đám khốn nạn kia, tôi hận không giết được bọn họ, nhưng ông chủ, hôm nay anh thật sự, thật sự có chút...
- Theo tôi cùng đi vào!
Châu Trạch tha lão đạo đi vào trong.
- Ông chủ, ông chủ!
Lão đạo thấp giọng kêu.
Đột nhiên.
Châu Trạch cảm giác sâu trong linh hồn mình giống như là đang sụp đổ vậy.
Tiếng nổ vang truyền tới:
- Hít!
Vẻ thống khổ trên mặt Châu Trạch chỉ lướt qua trong chốc lát, trong mắt, có thêm một tia cảm xúc khác.
Châu Trạch bỗng nhiên cười một tiếng, nói:
- Tôi cũng không nói là muốn đi vào giết người, ông gấp gáp như vậy làm gì?
- A, không giết người?
Lão đạo bối rối.
Mục tiêu của chuyện này không phải là ngược chết kẻ xấu sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận