Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 959: Tuyên thệ (2)

Thật ra thì, đây chỉ là cho có không khí, hô mấy tiếng khẩu hiệu mà thôi, nhưng phương pháp hành động cụ thể, cũng không nói ra, đoán chừng cũng là sợ tiết lộ phong thanh đi.
Châu Trạch cùng lão Trương cũng đứng dậy, chuẩn bị theo đám đông rời đi.
Lúc Lữ Văn Thành bắt tay với Châu Trạch, có chút ngoài ý muốn nói:
- Người anh em, các anh muốn tham gia trận đấu lần này sao? Ở trong danh sách dự thi, tôi không nhìn thấy các anh.
- Chúng tôi chẳng qua là đến viếng Lữ lão tiên sinh một chút.
- Cám ơn tâm ý của hai vị.
Lữ Văn Thành cúi người với Châu Trạch cùng lão Trương.
Sau đó.
Châu Trạch và lão Trương đi ra khỏi cổng lớn, sau khi lên xe, lão Trương không vội khởi động xe, mà là hơi nghi hoặc một chút nói:
- Ngày mốt, bây giờ đã qua 0h rồi, ngày mai cũng chính là hội chùa rồi.
Lời mà lão nhân gia Lữ Diệu Tổ nói trước khi xuống địa ngục vẫn còn vang vọng ở bên tai, Sư Vương nổi giận, rất nhiều người phải chết.
- Chuyện, không đơn giản như vậy.
Châu Trạch hạ lưng dựa của ghế ngồi xuống, cả người gần như nửa nằm, anh vẫn ưa thích loại trạng thái cùng tư thế này.
- Lữ Văn Thành đó, nói chuyện làm việc đều quá tốt, rõ ràng không cùng một đẳng cấp với những vị khách đến cửa để chia buồn kia, loại người như vậy, giống như luật sư An vậy.
Có điểm hay, anh ta ở trong buổi họp, cách ăn uống rất tốt, kẻ trước người sau đều bày làm ra bộ dạng rất lịch sự.
Ngược lại thì những vị khách vừa rồi kia, lại lộ ra nghĩa khí giang hồ nhiều hơn một chút, tâm nhãn kém hơn rất nhiều.
- Chờ một lúc nữa trở về thì tôi đi điều tra về chuyện cuộc thi này một chút, ngược lại, ngày hôm đó chắc chắn sở cảnh sát chúng tôi cũng sẽ điều động lực lượng cảnh sát đến chỗ hội chùa để giữ trật tự.
- Vậy anh đi điều tra đi chứ.
Châu Trạch ngẩng đầu lên.
Xoa xoa cổ của mình.
Lão Trương thấy vậy, đưa tay qua muốn xoa bóp giúp Châu Trạch, lúc trước bọn họ theo dõi, cũng thường như vậy, giúp nhau bóp một cái.
- Đừng, đừng động vào…
Châu - Trạch lập tức cự tuyệt.
- Đừng khách khí, không có chuyện gì.
- Không phải là khách khí, là ghê tởm.
- … - Lão Trương.
Bình thường đã quen với việc được Oanh Oanh xoa bóp, để cho một người đàn ông tay chân thô kệch như anh ấy bóp, thật không thoải mái.
- Bây giờ chúng ta trở về sao?
- Trở về làm gì?
Châu Trạch lắc đầu một cái.
- Đợi lát nữa tôi lại xem một chút, chắc chắn ngôi nhà này có vấn đề, tôi không tin Sư vương nổi giận gì đó, nhất định là có nguyên nhân khác.
- Vậy cùng đi?
- Nhảy một cái là đụng nóc nhà, anh đi theo để thêm phiền?
- Ầy…
- Trở về tìm một nơi không có ai, luyện nhiều một chút, xem thử một chút tiềm lực của bản thân lớn bao nhiêu, cũng thích ứng một chút.
- Được, tôi biết rồi.
- Được rồi, người ở bên trong, người nên đi ra ngoài thì chắc đều đã ra ngoài, tôi lại vào xem một chút.
Nói xong.
Châu Trạch xuống xe.
Lần này không đi cổng lớn.
Trực tiếp bước một bước dài xông thẳng về phía tường rào.
Nhảy tới, sau đó móng tay chụp tới, liền bay qua tường rào, đáp xuống đất lặng yên không một tiếng động.
Đã từng, ngục giam Thông Thành, Châu Trạch cũng đã từng bò qua, một chút này, tự ý xông vào nhà dân gì đó, thật sự chỉ là mây bay mà thôi.
Nghe nói ở phía bên nước Mỹ bên kia, tự ý xông vào nhà dân mà bị phát hiện, chủ nhà nổ súng giết chết anh cong không thành vấn đề, nhưng ở trong nước, bạn thử một chút?
Từ từ vòng qua tòa nhà nhỏ, Châu Trạch đi về phía căn phòng trệt ở phía sau.
Phòng khách của phòng trệt có một cô gái trẻ tuổi đang ngồi, người mặc trang phục tang, đang đốt tiền vàng bạc.
Hẳn là cháu gái Lữ Diệu Tổ đi.
Châu Trạch không có ý định kinh động cô ấy, dự định trước tiên đi vòng qua, sau đó kiểm tra thi thể Lữ Diệu Tổ một chút.
Trong này nhất định là có gì đó quái lạ, trước đó nghe được tiếng sư tử hống kia, hẳn là có những vật khác đang làm trò quỷ, nhưng có khả năng nhỏ là sư vương thật sự.
Cái này thì giống với Hải Thần đại nhân được người phía bên bờ bên kia truyền tụng, thật ra thì chỉ là một con Hải Mãng thôi, cùng một đạo lý.
Ai biết được lúc này con trai của Lữ Diệu Tổ - Lữ Văn Thành đi về phía bên này, Châu Trạch chỉ có thể lùi về sau một bước trước, ẩn nấp trong bóng đêm.
Lữ Văn Thành lộ ra vẻ rất thân thiết với cô gái đang đốt vàng mã, quan hệ cha con cũng không tệ, khoác vai của cô ấy, giống như là đang khuyên nhủ an ủi cô ấy không nên quá thương tâm.
Cô gái vẫn còn đang khóc.
Nhào vào trong ngực của Lữ Văn Thành.
Lữ Văn Thành vuốt vuốt tóc của cô ấy.
Trấn an nói:
- Không có chuyện gì, không có chuyện gì, đừng quá thương tâm, để cho thân thể của bản thân bị thương, con sẽ đau lòng.
- Người biết không.
- Mẹ.
Gió có chút lớn.
Lớn đến mức ông chủ Châu thiếu chút nữa là đã trật hông.
Nhất là một câu “mẫu thân” cuối cùng của Lữ Văn Thành.
Thật là giống như một cái xe tang đi ngang qua.
Xuất sắc.
Chẳng qua là, cũng chỉ có chút khiếp sợ lúc đầu, cảm giác khác, ngược lại thì không có.
Có thể, lão nhân gia Lữ Diệu Tổ thực sự là một người đàn ông tương đối tận tâm thì sao đây?
Chuyện cuộc sống riêng, thuộc về vấn đề riêng tư.
Ông chủ Châu chẳng muốn đi để ý tới, anh tới nơi này không phải để nghe góc tường, thăm dò bí mật của người khác.
Đồng thời về kịch tình vị vong nhân* gì đó.
Không có hứng thú.
(vị vong nhân: đàn bà góa chồng thời xưa tự xưng là vị vong nhân)
Rõ ràng quan hệ của Lữ Văn Thành với “mẹ” của ông ta không bình thường, hai người gần như dựa sát cạnh nhau, tay của Lữ Văn Thành còn đang thỉnh thoảng di động.
Dường như.
Ở nơi này.
Ở địa điểm này.
Ở dưới hoàn cảnh này.
Có thể mang đến cho ông ta kích thích lớn hơn?
Lúc này, điện thoại di động của Lữ Văn Thành reo, ông ta nghe điện thoại, thả tay "mẹ" của mình ra, vừa tỏ ý ông ta phải đi xử lý chuyện này vừa đi về phía căn nhà lầu ở phía trước.
Mà vị vong nhân trẻ tuổi kia.
Vẫn tiếp tục quỳ ở nơi đó đốt tiền vàng bạc.
Châu Trạch nhân cơ hội vòng qua linh đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận