Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 762: Đến đây, quan nhân

Chụp xong, Châu Trạch vẫy tay ý bảo Oanh Oanh đi xuống, Oanh Oanh yên ổn đi xuống trong tiếng mọi người reo hò cùng với người chủ trì và đoàn biểu diễn lo lắng ở dưới.
Phù...
Người chủ trì và các diễn viên xiếc bên cạnh đều thở phào một hơi dài nhẹ nhõm.
Nếu như du khách xảy ra điều gì ngoài ý muốn ở chỗ bọn họ.
Bọn họ thật sự gặp phiền toái.
Thậm chí sẽ tạo thành ảnh hưởng cực kém đối với toàn bộ suất diễn.
- Cô ấy cũng đã từng luyện tập rồi?
Một diễn viên xiếc hỏi.
Nhưng mà.
Chờ khi bọn họ lại định tìm cô bé kia.
Châu Trạch đã nắm tay Oanh Oanh, biến mất trong đám đông.
Cách tiết mục biểu diễn mở màn trong sảnh chính còn có nửa giờ, Châu Trạch tiếp tục nắm tay Oanh Oanh đi dạo.
Giết thời gian thuần túy thật ra cũng là một loại hưởng thụ.
Người sống một đời.
Trừ bỏ thời niên thiếu, thời gian còn lại chân chính không buồn không lo đi tranh thủ thời gian có thể được bao nhiêu lần?
Đi dạo
Châu Trạch và Oanh Oanh đi tới một cánh cửa trong danh lắm thắng cảnh.
Ngẩng đầu vừa nhìn.
Lại là “Nhà ma”.
Nhà ma là hạng mục kinh điển trong khu vui chơi với trong thành cổ, nhưng nơi này lại có vẻ quạnh quẽ hơn so với biển người trong toàn bộ khu vui chơi nơi này.
Người tình nguyện đi vào đây chơi, dù sao vẫn là số ít.
Châu Trạch kêu Oanh Oanh đi mua vé vào cửa.
Sau đó cùng Oanh Oanh đi vào.
Nói ra đoán chừng cũng bị người chê cười.
Một quỷ sai dẫn theo một đầu cương thi.
Đi tham quan nhà ma.
Nhưng mà.
Về phương diện khác mà nói.
Chính bởi vì nhà ma có Châu Trạch và Oanh Oanh tiến vào.
Như vậy mới có thể thật sự gọi là “Nhà ma”, hơn nữa còn là nhà ma hàng thật giá thật.
Mới vừa tiến vào không bao lâu.
Châu Trạch đã nhìn thấy hai bức tượng đặt ở đó.
Mặc trang phục sai dịch.
Người bên trái cầm xiềng xích trong tay.
Người bên phải cầm sát uy bổng trong tay.
Bên cạnh treo hai bức biểu ngữ.
Một bên là “Quỷ sai chấp pháp”, một bên là “Người sống tránh đi”.
Châu Trạch khoa tay múa chân một chút, anh rất khó tưởng tượng bản thân cầm xiềng xích mặc quần áo sai dịch đứng ở đây có dáng vẻ gì, đoán chừng vẻ ngốc nghếch tràn đầy đi.
Nhưng mà ở dân gian, quỷ sai cơ bản có hình tượng này.
- Nào, Oanh Oanh, chụp một bức ảnh cho tôi với bọn họ.
Châu Trạch đi đến bên cạnh hai bức tượng kia, cùng tạo dáng với bọn họ.
Oanh Oanh mở đèn flash máy ảnh điện thoại di động, bắt đầu chụp ảnh cho ông chủ.
Liên tục chụp vài tấm, Châu Trạch cũng thay đổi nhiều tư thế, rất hào hứng.
Nhưng mà chờ tiếp tục đi vào trong.
Bên trong cũng không có gì hay để nói
Phần lớn đều là thổi hơi, phun bọt nước vào bạn, sau đó chính là từng đống hình tượng “Quỷ” dùng vải bông bọc thành, phối hợp với chút âm thanh “Rắc rắc rắc rắc” hơi thấp trong này.
Châu Trạch và Oanh Oanh đều rất bình tĩnh.
Khi sắp đi đến lối ra.
Bên trên đột nhiên có một con gấu bông vĩ đại rơi xuống, sau đó bốn phía đồng thời vang lên tiếng ồn vĩ đại.
- Uy vũ!!!!!!!!!!!
Gấu bông được làm rất lớn, trước đó chắc vẫn được treo bên trên, khi có người đi qua mới rơi xuống.
Lại phối hợp với tranh vẽ sơn dầu chung quanh và bầu không khí âm u.
Rất giống với cảm giác quan huyện cổ đại thăng đường.
Châu Trạch lại đi về phía trước vài bước.
Con rối gỗ đó đều có vẻ đều bị thu hồi, chắc được sắp xếp trình tự.
Châu Trạch giơ tay túm lấy nó.
Nhìn kỹ thẻ bài bên cạnh rối gỗ.
Chữ trên đó rất mơ hồ, giống như bị người cố ý tẩy xóa.
Châu Trạch nới tay, con rối gỗ cuối cùng lại bắn về.
- Ông chủ, chỗ này có chữ viết nè.
Dường như Oanh Oanh biết ông chủ nhà mình đang tìm thân phận của rối gỗ này, chỉ vào tranh vẽ sơn dầu bên cạnh nói.
Tranh vẽ sơn dầu chính là bức cảnh trí huyện nha cổ đại.
Ở giữa vẽ cuộn sóng.
Phía trên viết một cái bảng hiệu.
Viết: Thái Sơn điện!
Con rối gỗ này cosplay chính là Thái Sơn Vương Đổng?
Trước đó không phải Châu Trạch chưa tính ra.
Ngang hàng Vương Lục đã chết.
Vương của Tống Thành còn dư lại trên địa bàn nhà mình bị huyết nguyệt trực tiếp nện vỡ pháp thân.
Còn bảy Diêm La khác tiêu diệt Doanh Câu ở ngoài cầu Nại Hà đã bị Doanh Câu đánh bại pháp thân từng tên.
Nhưng vẫn còn lại một người.
Đó là Thái Sơn Vương Đổng.
Nghe nói.
Vị Thái Sơn Vương này là người còn sót lại của một hệ Thái Sơn phủ quân.
Sau khi một thế hệ Thái Sơn phủ quân cuối cùng ngày xưa mất tích, vì yên ổn lòng người.
Một trong thập điện Diêm La kế thừa nhất mạch Thái Sơn phủ quân.
Từ Hoàng lúc trước, biến thành một trong thập đại chư hầu.
Nhưng mà, lần trước bởi vì sự xuất hiện của Doanh Câu, âm ty đại loạn, chỉ có ông ta vị Thái Sơn Vương Đổng này có thể may mắn thoát khỏi.
Trong này.
Thật sự chỉ bởi vì vận khí tốt sao?
Châu Trạch lắc đầu, không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà phá hỏng tâm tình bây giờ của mình, sau khi đi ra khỏi nhà ma với Oanh Oanh, nhìn xem thời gian, biểu diễn thiên cổ tình sắp bắt đầu.
Châu Trạch và Oanh Oanh cùng xếp hàng vào trong.
Bởi vì Oanh Oanh mua vé ghế VIP, cho nên khi tiến vào có nhân viên phục vụ đặc biệt dẫn vào chỗ ngồi, ngồi ở vị trí hoàng kim chính giữa.
Trên màn hình lớn trước mặt không ngừng liên tục phát đi phát lại phỏng vấn về thiên cổ tình của CCTV.
Rất nhiều người, bởi vì tiến vào thành cổ này, vé vào cửa thành cổ và vé biểu diễn chung một vé, nhưng hàng ghế chỗ Châu Trạch tạm thời chỉ có mình và Oanh Oanh ngồi, dù sao giá vé chênh lệch rất lớn, thật ra ngồi vị trí bình thường cũng xem giống vậy.
Châu Trạch lấy điện thoại ra, chuẩn bị lướt tin tức giết thời gian.
Nhưng ngẫm lại lần này mình mang Oanh Oanh ra ngoài chơi.
Bản thân ngồi đây nghịch di động dường như không được tốt.
Thật ra.
Không có ai trời sinh biết nói chuyện yêu đương, đây quả thật có đạo lý nhất định.
Nhưng cũng không có ai thật sự ngu xuẩn đến “Cô độc cả đời”.
Chẳng qua quyết định ở chỗ anh ta có thật sự để ý đến bạn hay không mà thôi.
Ít nhất vào hôm nay.
Ông chủ Châu thay đổi rất nhiều.
Không tùy hứng giống như trước kia.
Nhưng mà khi Châu Trạch nhìn về phía Oanh Oanh, phát hiện Oanh Oanh lại đang ở kia cầm di động đọc tiểu thuyết.
Ặc.
Lại đọc đến mùi ngon.
Không hề có cảm giác bị bạn trai vắng vẻ.
Thật ra.
Nếu như làm bạn gái, Oanh Oanh thật sự hoàn mỹ.
Cô không cần mua đồ trang điểm, vĩnh viễn trẻ tuổi, sẽ không sinh bệnh, cũng không thể đến dì cả.
Nhưng vừa nghĩ đến loại tiểu thuyết mà Oanh Oanh đọc.
Châu Trạch chợt cảm thấy trên đầu xuất hiện vạch đen.
Không đợi anh xây dựng tư tưởng làm dẫn đường cho nữ bộc nhà mình.
Bên cạnh Châu Trạch có một người ngồi xuống.
Châu Trạch chú ý tới.
Vả lại nhìn cô ta nhiều thêm mấy lần.
Thậm chí vì thế mà trì hoãn lại xây dựng tư tưởng cho nữ bộc nhà mình.
Bởi vì người phụ nữ này rất xinh đẹp.
Tuổi không nhỏ.
Chắc chừng ba mươi.
Lại rất có vị phụ nữ.
Dáng người không tính là yểu điệu, lại vừa đủ đẫy đà, nhiều thêm một phần tinh tế, bớt đi một phần vô vị.
Người phụ nữ đặt túi xách của mình lên trên bàn trà trước mặt.
Thấy Châu Trạch đang đánh giá mình, cũng theo lễ phép gật gật đầu với Châu Trạch.
Lúc này.
Oanh Oanh vốn vẫn ngồi bên phải Châu Trạch đang hết sức tập trung đọc tiểu thuyết đam mỹ.
Giống như trên đầu có sợi dây ăng ten.
Nháy mắt nhận được cảnh báo!
Oanh Oanh nghiêng đầu nhìn sang.
Đánh giá người phụ nữ ngồi bên tay trái ông chủ nhà mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận