Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1124: Mộ của Thái Sơn! (2)

- Ô ô ô...
Từng tiếng hô hào truyền tới.
Rất khó phân biệt được rốt cuộc đây là tiếng gió núi hay là thật sự có một nhân vật khủng bố nào đó không chịu được sự cô đơn mà kêu gào.
Điều duy nhất có thể nhìn thấy là.
Trên đỉnh đầu.
Có một tầng sương mù màu máu nhàn nhạt.
Đang lan tràn, đang khuếch tán.
Giống như một con hung thú, mở cái miệng to như máu của nó ra, chậm rãi nuốt vùng đất này vào trong miệng của mình.
Trương lão đầu nhìn khắp bốn phía, cực kì cảnh giác, nhưng cũng không có chuyện gì thực sự xảy ra, ngoại trừ việc hình như phần không trung trên đỉnh đầu có thay đổi.
Bốn phía, lại bắt đầu lộ ra sự yên tĩnh.
Tiếp tục đi phía trước.
Trương lão đầu nhìn thấy một cái hang động rất lớn.
Lối vào ở cửa hang cực kì trơn tru.
Đây là nơi phong ấn bị hủy, có vết tích nhân vật khủng bố đi ra ngoài!
Nhưng mà.
Chờ đến sau khi đến gần.
Trương lão đầu lại phát hiện vị trí cửa hang ở hướng bắc, trước đó cứ nghĩ là một tảng đá vụn, bây giờ mới phát hiện, lại là nửa đoạn thân thể của một con cự mãng.
Bởi vì da thịt đã sớm bị tiêu tan rồi, chỉ còn lại phần xương cốt có màu sắc không khác nham thạch lắm, cho nên ngay từ đầu thực sự rất khó phân biệt được.
Trên xương cốt này còn lưu lại dấu vết của phù văn, chắc hẳn đây cũng là một vị từng ngang dọc trong địa ngục, chẳng qua là lúc này, lại chết ở nơi này .
Như vậy.
Cái hang động này, chắc cũng được tạo ra trong lúc nó phá vỡ phong ấn rồi?
Nếu như nó đã phá vỡ phong ấn, vậy tạo sao lại chết ở nơi này?
Trương lão đầu có chút không hiểu nổi, rõ ràng không giống như bị những quan sai canh gác và đám quan sai từ bên ngoài chạy tới kia giết, không phải là Trương lão đầu xem thường bọn họ, mà là...
Một phán quan, mang theo một đám quan sai, phán đoán cục diện một chút, có lẽ còn có thể ổn định tình hình một chút, nhưng muốn để cho bọn họ đơn độc dẫn đội chém chết hung thú từ thượng cổ, chuyện này căn bản là không có khả năng.
Huống chi.
Đám người kia đều chết hết.
Cũng không thể nói là bọn họ ở nơi này lấy mạng đổi mạng được chứ?
Vậy là do con đại xà này đóng đinh bọn họ vào trên vách đá, bỗng nhiên lại nhận ra cuộc sống sau này không còn mục tiêu gì nữa, rồi tự vận?
Trương lão đầu bay qua cơ thể con rắn, đi tới vị trí cửa hang, ông ta chợt phát hiện, ở vị trí cửa hang, lại xuất hiện mấy dấu chân to lớn, mới vừa rồi đứng từ xa nhìn qua, dấu chân và đá sỏi hòa làm một, khó mà phân biệt được, sau khi đến gần, một phần dấu vết này lộ ra cùng với một phần đá tan vỡ, ngược lại có thể phân biệt được rõ ràng đây là vết tích của dấu chân.
Rất hiển nhiên.
Rắn sẽ không có dấu chân.
Trương lão đầu chỉ cảm thấy có chút tê cả da đầu.
Rốt cuộc có bao nhiêu con hung thú đã phá vỡ phong ấn chứ.
Hơn nữa nhiều đến mức nào mới thể đến đây biểu diễn tiết mục tự giết lẫn nhau chứ?
Trương lão đầu đi vào, ông ta đã hoàn toàn thả lỏng, cũng bắt đầu chơi đùa, nơi nào nguy hiểm thì đến đó, thời điểm bắt đầu làm một người ngay cả mạng cũng không tiếc, thật sự là cũng không quá sợ hãi.
Đi vào bên trong thêm một đoạn.
Cái hang này rất sâu.
Càng đi vào bên trong càng cảm nhận được một hơi thở ẩm ướt.
Từng luồng từng luồng không khí mang theo sóng nhiệt không ngừng cuốn tới.
Trương lão đầu ổn định cơ thể của mình lại, đi theo vách tường nham thạch tiến vào bên trong.
Rất nhanh.
Ông ta nhìn thấy một cái quan tài, nằm ở vị trí trung tâm ở nơi sâu nhất trong hang động!
Đây là một cái quan tài màu tím, quang hoa nội liễm*, cho dù chỉ liếc mắt nhìn qua, cũng làm cho người ta có một loại xúc động muốn thần phục nó.
(ý chỉ việc ẩn giấu được hào quang, tinh hoa)
Trương lão đầu không thể không tránh khỏi khu vực để quan tài, ông ta thực sự lo lắng bản thân sẽ thật sự quỳ đến ngóc đầu nổi với cái quan tài này.
Nhưng mà.
Khi ông ta cưỡng ép dời tầm mắt về chỗ sâu ở bên đó.
Nhìn thấy bóng dáng của một con vượn màu đen khổng lồ, đang ẩn ở nơi đó, nhắm hai mắt, giống như là đang ngủ say, không khí nóng ẩm mà ông ta cảm nhận được lúc đi vào, chính là hơi thở của con vượn này!
Như vậy, thứ đã chém chết con cự mãng kia và lưu lại dấu chân ở cửa hang, cũng chính là cái con vượn này sao?
Ở dưới người con vượn, còn có một tảng đá màu tím, bên trên khắc một hàng chữ to cổ xưa: “Nơi an nghỉ ngàn thu của Thái Sơn”.
Trương lão đầu trợn trừng hai mắt.
Miệng há thật lớn.
Âm Ti từng đào ra lăng tẩm của mấy đời Thái Sơn phủ quân, thậm chí còn coi quan tài của bọn họ như binh khí chiến tranh để gọi linh hồn trở về, nhưng có hai vị Thái Sơn Phủ Quân, cũng không để lại lăng tẩm.
Một là Thái Sơn Phủ Quân đời cuối cùng, ông ấy mất tích.
Một là Đệ nhất Thái Sơn Phủ Quân, không ai biết, rốt cuộc vị ấy được chôn ở nơi nào.
Hóa ra.
Ngày xưa, lúc Đệ nhất Thái Sơn Phủ Quân kết thúc thời kì hỗn loạn của địa ngục.
Sau khi phong ấn những cự bá làm loạn kia ở nơi này.
Cũng đã bố trí nơi này.
Thành lăng tẩm của mình!
...
Lão đạo, sau khi trở về lập tức nằm trên ghế sô pha, híp mắt, ngược lại cũng không phải là bị quả bom trên xe trước đó dọa sợ.
Lão đạo chỉ còn thiếu đổi tên thành “Lục kiên cường” thôi đó, chút mưa gió này thì tính là gì?
Mà trời xui đất khiến sao đó, lúc mọi người trong tiệm sách bắt đầu heo, một tảng đá bắn lên, vừa vặn đập trúng trán của ông ta.
Cũng may cục đá không lớn, cũng không chảy máu, nhưng lại bầm tím một cục, nếu như cục đá lớn một chút, có lẽ lúc này tiệm sách đang chuẩn bị đám ma cho lão đạo luôn rồi.
Cả ngày ở đi bờ sông, cuối cùng cũng có lúc bị ướt giày.
Tiểu Hầu Tử cầm một cái trứng gà đã lột vỏ lăn lăn trên trán cho lão đạo, cẩn thận từng li từng tí.
Hai ông cháu một người một khỉ nhà này, thật đúng là cực kỳ hòa thuận.
Luật sư An cầm lấy ly siêu bự của mình, uống “ừng ực ừng ực” mấy ngụm, nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của lão đạo, hơi nâng ly lên, nói:
- Lão đạo, uống chút không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận