Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1701: A di đà phật

Phật quang.
Chiếu rọi.
- Két...
Cửa.
Bị đẩy mở từ bên ngoài.
Ba người trong phòng bệnh đều đưa ánh mắt nhìn qua.
Cơ thể lão Trương đã bắt đầu không kìm được sự run rẩy.
Ngay sau đó.
Anh ấy ý thức được một chuyện cực kì nghiêm trọng.
Nếu như anh muốn biến thành Giải Trãi, nếu muốn hữu dụng, thì trước tiên, phía bên tiệm sách phải giết chết người phụ nữ kia trước mới được, mà mấy người luật sư An căn bản cũng không biết chuyện đang xảy ra ở nơi này vào lúc này, cho nên…
Lão Trương lập tức lấy điện thoại di động ra.
Anh ấy phải báo cho luật sư An.
Đến lúc rồi.
Nhưng mà.
Khiến cho người ta rất lúng túng là.
Điện thoại di động hiển thị, không có tín hiệu.
- Quỷ cũng biết chơi thủ đoạn, đừng nói là Phật.
Châu Trạch còn tưởng rằng lão Trương dự định gọi điện thoại cho viện binh, nhìn thấy lão Trương nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động đến sững sờ, không nhịn được trêu chọc nói.
- Không phải vậy, ông chủ…
Lão Trương có chút mất hết hồn vía, phải làm sao mới được đây?
Lão đạo thì lại có chút tò mò mà nhìn chằm chằm vào cánh cửa, có lẽ là đang cảm thấy bác sĩ lại tới kiểm tra phòng đi.
Ngược lại, Châu Trạch thì dù bận rộn nhưng vẫn ung dung, rốt cuộc cũng là người đã từng chơi nông phu tam quyền, nước đã đến chân rồi, cũng không thể nào đánh mất chính mình được.
Cửa phòng bệnh.
Được mở ra.
Lúc cửa phòng chạm đến vách tường ở sau lưng.
Vào lúc này, toàn bộ phòng bệnh này giống như là trực tiếp bị kéo căng ra vậy.
Phòng bệnh không quá lớn trở nên không biên giới trong một chớp mắt.
Trên đất.
Xanh um tươi tốt.
Xung quanh mình.
Cầu nhỏ suối chảy.
Không trung.
Vạn dặm không mây, một vùng xanh biếc.
Nắng dịu gió ấm, thoang thoảng mùi hoa của cây sơn chi.
Có lẽ nơi này là thiên đường nhân gian được thiết kế riêng cho con người, tất cả mọi thứ, đều là tự nhiên trong tự nhiên, không mang theo một chút dấu vết chạm khắc nào.
Chẳng qua là.
Giường bệnh ở dưới người vẫn nói cho ba người.
Nơi này.
Có vấn đề.
- Mẹ nó chứ, bệnh viện có ma, ông chủ.
Lão đạo kinh hô.
Lão đạo coi như người thường thấy heo chạy, đương nhiên biết rõ sự biến hóa lúc này có ý nghĩa gì, chẳng qua là, trí tưởng tượng của ông ta, chỉ giới hạn ở trên người quỷ mà thôi.
Trên bầu trời.
Vào lúc này truyền đến giọng nói đầy trang nghiêm.
Nhưng giọng nói này cũng không khiến người ta sinh ra sợ hãi.
Ngược lại còn có thể làm cho người ta cảm thấy vô cùng thân thiết, phảng phất như thể nơi bắt đầu của giọng nói, mới là chốn trở về thực sự của mình.
- Nếu như tất cả người trên thế gian đều là Phật, thế gian không có Phật.
- Thế gian không có Phật, là phí thời gian của thế nhân.
- Phật vô lượng, Phật vô nhai, Phật vô tướng. (Phật không có giới hạn, không có biên giới, không có hình thức)
- Vạn vật vạn pháp cuối cùng đều là Phật.
Xa xa.
Bên cạnh dòng suối.
Một nhà sư khoác áo cà sa cũ kỹ đang đứng ở đó.
Mặt hướng về phía mấy người nhóm Châu Trạch.
Trên mặt của người đó.
Một chiếc mặt nạ màu vàng óng ánh ở dưới ánh mặt trời, rực rỡ lưu chuyển.
Áp lực vào giờ khắc này.
Như núi lở, như biển gầm.
Mà vị trí nơi ba người đang ở.
Giống như một chiếc thuyền con trong bể Phật, bất cứ lúc nào cũng có thể bị chôn vùi trong đó.
Trên người vị nhà sư nhỏ tản ra khí chất hòa nhã.
Giống như những người bạn cũ gặp lại.
Hai tay hợp lại thành hình chữ thập.
Thành khẩn lên tiếng nói:
- A di đà phật.

Ông chủ Châu thả bàn tay ra bên ngoài giường, gẫy tàn thuốc.
Không thể không nói, nếu như bạn tốn 88 tệ tiền mua vé xem phim 4D, lúc này ngồi ở trong rạp chiếu phim xem một màn này.
Cho dù là nội dung cốt truyện của bộ phim này có rỗng tuếch đến thế nào đi chăng nữa, hay kỹ thuật diễn xuất của nam nữ chính có thảm hại đến đâu đi chăng nữa.
Chỉ riêng ống kính này.
Thật ra thì cũng đã đủ giá tiền vé rồi.
Phương thức chào sân của Bồ tát, không thể không khiến người khác trầm trồ, rốt cuộc cũng là người chuyên nghiệp, biết nên dùng loại phương thức chào sân nào, tạo nên bầu không khí như thế nào mới có thể thu hút người khác, khơi dậy cảm xúc của mọi người.
Không thấy lão Trương đã chống cả hai tay lên giường bệnh cố kiềm chế không quỳ xuống dập đầu sao?
Ông chủ Châu lắc đầu một cái, đẹp đẽ thì đẹp đẽ, rung động thì rung động, chẳng qua thì nói thật, người ta không phải cố ý tới để biểu diễn một trận “Phật quang chiếu rọi” cho anh đâu, nếu thật sự muốn xem thì ông chủ Châu cảm thấy còn không bằng bản thân lại lần nữa ông luyện lại Đại xà trong King of fighters 97* đi.
(*một trò chơi dạng máy chơi game có tay cầm, Đại xà là một tuyệt chiêu trong trò chơi đó)
Lúc trước, mấy đứa trẻ trong cô nhi viện từng dẫn anh đi tới phòng máy chơi game – khi đó vẫn còn tồn tại.
Nhớ đại khái là lắc cần điều khiển trượt lên trước nửa vòng, sau đó lại trượt lùi về sau nửa vòng, đồng thời, nhấn nút C là có thể chiếu rọi rồi.
Vị nhà sư nhỏ bên kia, dáng vẻ vẫn đoan chính như tước, diễn tả khí thế xuất trần của người xuất gia đến cực kì tinh tế.
Nhưng nếu như ông ta biết được lúc này trong nội tâm của ông chủ Châu đã phát triển đến loại khu vực kì lạ như thế này mà nói, có lẽ sẽ thực sự uất ức đến mức hộc máu đi.
Chẳng qua là, bất kể như thế nào, mục đích của người ta cũng không phải là tới để biểu diễn, có câu nói thua người không thua trận, cứ như vậy mà bị người ta ngăn ở trên ngay cửa giường bệnh ác ý biểu diễn một trận, luôn sẽ khiến cho người ta cảm thấy khó chịu đấy.
Lão Trương không thể trông cậy được rồi, lúc này phân thân của Giải Trãi cũng không có tác dụng gì, trừ phi bản tôn của Giải Trãi tự mình giáng xuống nơi này.
Cho nên.
Lão đạo?
Châu Trạch nhìn về phía lão đạo.
Dự định để vị ở bên trong cơ thể của lão đạo đi ra thể hiện cơ bắp của Thái Sơn một trận.
Bất kể đến sau cùng thắng thua thế nào.
Ít nhất phải tìm lại vùng cũ.
Ai ngờ lão đạo đã ngã quỵ ở trên giường bệnh, bắt đầu dập đầu với phía bên kia.
Lệ rơi đầy mặt, vô cùng kích động.
Giống như là một fan não tàn tử trung đến chết nhất, rốt cuộc cũng gặp được thần tượng mà mình luôn tâm tâm niệm niệm một phen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận