Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 803: Sự kiện cương thi

- Đi xem thử, rồi lại vòng về, không tìm thấy thì thôi, dù sao đã đi ra ngoài một chuyến, nhân tiện xử lý luôn chuyện này, sau khi về Thông Thành rồi trong khoảng thời gian ngắn tôi thật sự không định đi ra ngoài nữa.
Châu Trạch thò tay ra ngoài cửa sổ xe gạt tàn thuốc.
Đây là một chiếc xe tải, anh ngồi chỗ ghế phụ, cô bé ngăm đen và Hứa Thanh Lãng hai người nằm sau thùng, luật sư An thì ngồi ở giữa.
Luật sư An xem như hiểu được suy nghĩ của ông chủ, dù sao Vân Nam và Tứ Xuyên cạnh nhau, cứ làm chuyện đi Dong Thành một lần, không tìm được cũng không sao, tỏ vẻ là được.
Nhưng vấn đề chính là ở đây.
Tìm được thì rất khó tìm được rồi.
Nhưng lỡ như tìm được thì sao?
Chó giữ nhà trước đây gặp chó giữ nhà hiện tại sẽ ma sát ra tia lửa như thế nào?
Đây đâu chỉ là tia lửa.
Đây là muốn hỏa táng người ta mà!
Luật sư An không tin Châu Trạch thân là con chó giữ nhà mà không rõ ràng cong quẹo trong đó, cũng bởi vậy, luật sư An mới thấy vạn phần không giải thích nổi quyết định này của ông chủ nhà mình.
Biết rõ trên núi có hổ mà cứ đi về phía hổ?
Đây không phải là phong cách của ông chủ.
Ông chủ rõ ràng trên núi có hổ thì sẽ không đi!
Châu Trạch duỗi thắt lưng, theo bản năng cúi đầu nhìn lồng ngực mình.
Nói:
- Tôi quyết định.
Đúng vậy.
Đây có ý không bàn cãi.
Lãnh đạo đã là mra chỉ thị cuối cùng.
Luật sư An thở dài một hơi, nhưng trong ánh mắt có một chút sáng rọi đang lóe lên, anh nhìn Châu Trạch, lập tức nghĩ tới một khả năng, chẳng lẽ?
Cho nên.
Ông chủ mới biết rõ có nguy hiểm nhưng vẫn cứ chủ động đi tìm vị kia sao?
Chính là.
Nếu ông chủ không muốn nói rõ ra, luật sư An cũng không tiện hỏi kỹ, anh chỉ muốn ôm bắp đùi về sau thăng quan tiến chức, rất không hứng thú với làm rõ ràng cái gì.
Hoa hồ điêu vẫn luôn im lặng bám vào trên vai Châu Trạch.
Sau khi trải qua kinh hoảng và bàng hoàng ban đầu.
Nó nhanh chóng yên tĩnh.
Hơn nữa.
Nó giống như rất thích dựa vào Châu Trạch ngủ.
Cho nên khi lên xe, nó vẫn luôn dán vào chỗ kia không nhúc nhích, ngủ.
Oanh Oanh vẫn tập trung lái xe, sau khi ông chủ nói ra mục đích đến, cô lập tức cầm điện thoại ra hướng dẫn đường đi, không nói nhảm nhiều giống như luật sư An.
Tâm tư luật sư An vòng quanh mấy vòng, nói:
- Vậy chúng ta thật sự muốn đi tìm sao?
Luật sư An vẫn phải xác nhận lại.
- Đi đã đi rồi, rất có lệ cũng không tốt, thoáng tìm thử xem, chạm vào vận khí đi.
Châu Trạch nói.
Luật sư An gật gật đầu, cầm lấy chai nước khoáng bên người, mở nắp chai uống một ngụm:
- Phủ Nam Hà đúng không? Tôi có ấn tượng.
- Hả? Nói đi.
- Phủ Nam Hà thật ra không gọi là phủ Nam Hà, nó tên là Cẩm Giang, là hai dòng kênh đào chảy qua Dong Thành, khiến Phủ Hà, Nam Hà hợp dòng ở đó.
- Mãi đến năm chín mươi hai mới xuất hiện cách nói phủ Nam Hà, là do chính quyền Dong Thành năm đó đặt tên, nhưng mà vào năm hai ngàn lại đổi về Cẩm Giang.
- Cho nên thời gian nó được gọi là phủ Nam Hà thật sự rất ngắn, nhưng đây là cách nói về mặt nhà nước, dân bản xứ tự nhiên có cách gọi của mình, chính là không tạo thành chữ viết văn bản và chính phủ dùng từ.
- Nói đến phủ Nam Hà, không thể không nói đến một chuyện, mà chuyện đó chắc có liên hệ gì đó với vị mà ông chủ muốn tìm.
- Chuyện gì?
Châu Trạch hỏi.
- Sự kiện cương thi chứ sao.
Châu Trạch “A” một tiếng.
Thật hiển nhiên.
Anh từng nghe nói đến.
Vài năm khi Internet mới vừa thông dụng, trên Internet từng thịnh hành vài chuyện xưa kinh điển khủng bố, mang theo khả nghi nồng đậm, vả lại vượt qua gông cùm xiềng xích địa phương, thậm chí còn nổi tiếng cả nước.
Sự kiện cương thi này cũng coi như một ví dụ trong đó.
- Về sự kiện cương thi, trên Internet lưu truyền rất nhiều phiên bản, có thể nói là cách nói đa dạng, có thể xác nhận một điểm chính là, lúc đó đã tạo thành khủng hoảng rất lớn trong phạm vi Dong Thành.
- Thật sự là sự kiện cương thi?
Châu Trạch có phần không quá tin tưởng.
Cương thi.
Ví dụ như Oanh Oanh ở bên cạnh mình, ví dụ như bé trai.
Thật ra đều điệu thấp đến không thể thấp hơn.
Quân thấy không, hòa thượng chốc đầu mới vừa qua đời ngày hôm qua cũng bởi vì ăn mừng quá cao mà bị sét đánh chết đó?
Đầu cương thi kia dám biến thành dư luận xôn xao, toàn bộ thành thị đều truyền lưu truyền thuyết về nó, vậy thật sự đủ để bị sét đánh đến khoảng trăm lần.
- Tôi cũng không rõ ràng, trong phạm vi hoạt động chủ yếu của tôi, cho dù khi còn sống hay sau khi chết đều không có liên quan gì đến Dong Thành.
- Ông chủ, về cương thi, chúng ta thật sự không xa lạ gì.
Hiện giờ trong xe.
Ngồi đây ba.
Tổng cộng sáu người trong xe tải.
50% là cương thi, đây đâu chỉ không xa lạ?
- Thật ra, lời đồn này rất khó chuẩn xác, tôi nhớ được khi tôi còn sống, trong nước còn có lời đồn nói người Nga muốn mang trứng của đàn ông đi làm bom nguyên tử đó;
- Diện tích khủng hoảng do nó tạo thành còn lớn hơn nữa, thậm chí người dân của cả một thôn còn buổi tối đều tụ tập cùng ngủ ở cửa hàng lớn, còn bố trí người đặc biệt đi gác đêm.
- Không phải cương thi, lại gọi là sự kiện cương thi?
Châu Trạch híp híp măt.
- Đúng vậy, ông chủ, ngẫm lại Mộc Thừa Ân.
Luật sư An nói tiếp:
- Nếu thật sự náo loạn ra cương thi, khẳng định không liên quan gì đến vị kia, vị kia không ngu, cũng không cần dùng đến chuyện này. Nhưng Mộc Thừa Ân có khả năng rất lớn vì đạt được truyền thừa của vị đó mà có thể biến thành cương thi có linh hồn.
- Như vậy.
- Vào năm đó.
- Có phải cũng có người khác may mắn dưới cơ duyên vừa khéo nhận được truyền thừa của vị đó không.
- Kết quả một đám không biết trời cao đất rộng HI loạn lên, gây ra chuyện?
Đối với luật sư An mà nói.
Không tìm thấy người kia mới tốt; mà ở dưới điều kiện này, lại tìm được truyền thừa của người kia, vậy không còn gì tốt hơn!
- Truyền thừa?
Châu Trạch giơ tay day mi tâm mình.
- Dù sao chờ xe chạy đến Dong Thành rồi lại xem đi, đúng rồi, nhớ được trước kia lão đạo ở Dong Thành khá lâu, có thể gọi ông ấy... ...
Luật sư An nói lời coi như không nói.
Thông Thành bay đi Dong Thành còn tiện hơn bay đi Lệ Giang.
Nhưng mới vừa nói ra đề nghị này, luật sư An đã định đánh mình một phát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận