Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 991: Áo len nhỏ (2)

- Sau đó.
- Cô ấy nghe thấy ở cách vách nhà cô ấy có tiếng khóc của con nít.
- Cách vách nhà cô ấy là một đôi vợ chồng son đến ở để đi làm, nhưng không có con.
- Cô ấy đi xem, phát hiện đứa bé này ăn mặc không tệ, đứa nhỏ này, là bị bắt cóc tới.
- Cô ấy nắm tay đứa bé, la to, hô to lừa đảo, gọi to bắt cóc!
- Cặp vợ chồng đó đánh cô ấy, đạp cô ấy, nàng cũng ôm hài tử không buông tay.
- Sau đó tên đàn ông kia.
- Liền cầm dao bầu lên…
Lão đạo đưa tay khoa tay múa chân một chút.
- Cái loại dao bầu dài nhỏ ấy, trực tiếp đâm tới, Phương Hạnh còn chưa buông tay, máu, chảy máu đó, chảy máu rồi…
- Cặp vợ chồng kia bị dọa sợ tới mức chạy ngay lập tức, bây giờ cảnh sát vẫn còn đang truy bắt.
- Đứa trẻ được để lại.
- Được phát hiện.
- Phương Hạnh chết.
- Cô ấy đã chết.
Châu Trạch nghe đến đó, hít sâu một hơi, nặng nề hít một hơi thuốc lá.
Vốn còn muốn nói chuyện luật sư An tìm bạn trăm năm cho ông nữa đấy.
Nhưng lời này, làm thế nào cũng không nói ra miệng được.
Lão đạo lau nước mũi một cái.
Tiếp tục tự nhủ:
- Phương Hạnh đã nói với tôi, cô ấy biết rõ tiền đến nhanh như thế này, sẽ chặt đứt khả năng đổi nghề làm những chuyện khác của cô ấy.
- Nhưng ngược lại một cái mạng cùi của cô ấy, tuổi tác cũng lớn, thân thể này có thể ép được thêm mấy lần thì cứ ép bấy nhiêu lần đi.
- Giống như ép dầu vậy.
- Ép thêm một chút thì sẽ có thêm chút dầu bị ép ra đi.
- Chậc chậc chậc.
- Vốn dĩ tối nay tôi muốn ở trong tiệm sách, nói không chừng có thể gặp lại Phương Hạnh một lần.
- Nhưng mới vừa rồi, lúc ở sở cảnh sát tôi đã nhìn thấy di thể của cô ấy rồi.
- Cô ấy xác nhận đứa bé đã bị cô ấy cướp được rồi mới nuốt cơn tức xuống.
- Cô đi rất an tường, thực sự rất an tường.
- Loại người như vậy, thì không cần đến trung chuyển ở tiệm sách.
- Tôi, ngay cả gặp mặt cô ấy lần cuối.
- Cũng không gặp được…
Lão đạo đưa tay cầm lấy cái áo len đã dệt được một nửa kia.
Màu đỏ.
Màu đỏ.
Giống như là dính máu vậy…
...
- Phúc sinh Vô Lượng Thiên Tôn.
Hai tay lão đạo hợp thành chữ thập.
Dùng phương thức của hòa thượng để tưởng niệm.
Ngược lại lão đạo rất thích phương thức như vậy, người ở trong tiệm sách sớm đã không thấy lạ gì nữa.
Châu Trạch đứng dựa vào khung cửa, thành thật mà nói, anh không biết phải an ủi như thế nào.
Bạn có thể nói là lão đạo làm màu, bộ dáng vì một người phụ nữ mà thất hồn lạc phách như vậy.
Nhưng người sống trên thế giới này, nếu như ngay cả cái quyền làm màu mà cũng không có, vậy cuộc sống đó, có ý nghĩa gì?
Liều mạng thì liều mạng, phấn đấu thì phấn đấu, không phải là vì thích liều mạng mà liều mạng, cũng không phải là thích mà cố gắng.
Mọi người giãy giụa sở cầu.
Đơn giản chỉ là muốn có được một cơ hội và điều kiện có thể tự do thoải mái để làm màu thôi sao?
- Hô…
Lão đạo đưa tay dùng sức lau mặt của mình.
Đưa tay cầm lấy khăn giấy ở bên cạnh.
Lau sạch nước mắt và nước mũi.
Thấy vật nhớ người, cảnh còn người mất, ông ấy thật sự đang đau khổ khổ sở.
Có thể lão đạo không phải là người có tiền nhất trong những khách làng chơi, nhưng chắc chắn ông ấy là người bỏ ra nhiều tiền nhất trong những khách làng chơi, đồng thời, cũng là một người có tư chất.
Chỉ tiếc.
Vòng này cũng không có biện pháp bỏ phiếu, sau đó tặng thưởng khích lệ gì đó.
- Này, được rồi đấy, sao ông vẫn khóc vậy?
Châu Trạch hỏi.
Lão đạo ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đỏ mà nhìn Châu Trạch, nói:
- Ông chủ, chuyện này sao có thể ngừng ngay được chứ?
- Thật ra thì, tôi vẫn cảm thấy, ở đây mà bi thương, là chuyện không có ý nghĩa nhất, bởi vì bi thương, ngoại trừ làm cho bản thân thoải mái, để bản thân phát tiết một chút.
- Thực sự thì chuyện đó cũng không thay đổi được gì.
Bi thương vì để cho bản thân thoải mái?
Trong lòng lão đạo suy nghĩ những lời này, sao lại có chỗ nào không đúng vậy chứ.
- Người mất thì cũng đã mất rồi, ông nói hết rồi, cô ấy ra đi rất an tường, hẳn là không tới tiệm sách được rồi, vậy thì vì cô ấy mà làm chút chuyện đi.
Phần lớn con người, sau khi chết đều trực tiếp đi xuống địa ngục, chỉ có những tình huống đặc biệt như có chấp niệm hoặc gì đó, mới yêu cầu đến tiệm sách trung chuyển một chuyến.
Nếu như người đã chết, đều chạy tới tiệm sách, vậy công trạng của ông chủ Châu đã đẹp đến sủi bọt rồi.
- Tôi đi đưa tiền cho con trai của cô ấy?
Lão đạo vừa mới nói xong, lập tức lắc đầu một cái, nói:
- Phi, tôi mới không làm đâu, một tên đàn ông vô dụng, một thằng con trai vô dụng.
- Dựa vào vợ của mình, dựa vào mẹ của mình làm việc này kiếm tiền nuôi gia đình.
- Lão tử không tin bọn họ không biết chuyện này, không tin bọn họ không nhận ra một chút nào.
- Có lẽ bọn họ đang giả ngu, có lẽ còn ủng hộ, tóm lại, hai tên khốn nạn đó.
- Nhưng.
- Vậy tôi còn có thể làm được gì?
Ông ấy ngay cả chuyện bỏ tiền tổ chức một tang lễ cho Phương Hạnh cũng không thích hợp.
Lấy danh nghĩa gì?
Lấy danh nghĩa một khách hàng cũ?
Đây là chuyện gì chứ!
Hơn nữa, lần này Phương Hạnh làm việc nghĩa, cũng bởi vì thân phận của cô ấy đặc thù, không cách nào tuyên dương trên diện rộng như những người dám làm việc nghĩa khác.
- Trong lòng uất ức, trong lòng không thoải mái, dù sao cũng phải tìm một chỗ phát tiết một chút, tìm một đối tượng tốt một chút, đúng không?
- Đối tượng tốt một chút?
Lão đạo đưa tay chỉ chỉ xuống phía dưới.
Nói:
- Đại muội tử lầu dưới?
- Nhưng bây giờ tôi không có tâm trạng đó nha, Phương Hạnh mới vừa đi, sao có thể như vậy được.
Châu Trạch bỗng nhiên rất muốn nhấc chân in một dấu giày lên trên mặt lão đạo.
Vốn dĩ anh đã không biết phải an ủi một người như thế nào rồi.
Lại đụng phải đóa kì hoa trước mắt này.
Thật là giận mà không có chỗ giải tỏa.
Thành thật mà nói, vốn dĩ tính cách của Châu Trạch rất lạnh nhạt, dù sao từ nhỏ cũng trưởng thành ở cô nhi viện, sau này làm bác sĩ lại nhìn thấy quá nhiều chuyện sinh ly tử biệt.
Nhưng bất kể như thế nào, lão đạo chán nản như vậy, anh thật sự có chút không nhìn nổi.
- Hai tên bắt cóc kia, không phải là còn chưa bắt được sao?
Lão đạo nghe vậy, chợt ngẩng đầu.
Ông chủ nói vậy là có ý gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận